Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Phòng khách rơi vào im lặng.
Chỉ còn sót lại ánh đèn vàng mờ trên trần nhà rọi xuống không đủ để hai người không nhìn rõ gương mặt người kia.
Nhưng họ cũng chẳng dám nhìn nhau, Phó Chi Dữ tránh ánh mắt của Dụ Thần, Dụ Thần cũng né ánh mắt của Phó Chi Dữ.
Sau khi Phó Chi Dữ rời khỏi người của Dụ Thần, anh lập tức ngồi ra tít đầu bên kia của sô pha. Dụ Thần siết chặt chiếc chăn bông mỏng sắp rơi xuống đất, lặng lẽ kéo từng chút một, đắp lên người mình.
Không cần soi gương cậu cũng biết, chắc chắn tai và cổ mình đã đỏ như tôm luộc rồi.
"Xin lỗi." Đột nhiên Phó Chi Dữ nói.
Dụ Thân ngây người.
Đầu óc cậu vẫn còn choáng váng, cậu không biết tại sao Phó Chi Dữ lại xin lỗi, thậm chí cậu cảm thấy người nên xin lỗi là mình mới phải.
Có phải cậu lại giở thói lưu manh với Phó Chi Dữ rồi phải không?
Nhưng cậu vẫn trả lời: "Không sao."
Phó Chi Dữ: "Đợi anh một chút."
Dụ Thần: "Được."
Phó Chi Dữ nói rồi đứng dật, anh đi đến cầu thang, thấy quản gia đã đứng đó đợi từ lâu.
Trên tay quản gia đang cầm một bát canh giải rượu, thấy Phó Chi Dữ đi tới, ông nói: "Chủ tịch."
Phó Chi Dữ khẽ nói "Ừ", rồi áp tay lên bát canh thử nhiệt độ.
Quản gia: "Canh không nóng nữa rồi, bây giờ uống là vừa đấy ạ."
Quản gia nói xong, rồi lấy thứ treo ở cánh tay mình, đưa cho Phó Chi Dữ: "Đồ mà ngài cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-la-muon-yeu-duong/1177134/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.