Khi đã đến trước cửa, Tang Vô Yên vẫn cố giãy giụa lần cuối: “Tôi không đi được không?” Cô thực sự không ứng phó được với loại tình cảnh này.
“Không được.” Bạo quân tiếp tục chính sách tàn bạo của mình.
Tiểu Tần không muốn cô lại làm trái ý Tô Niệm Khâm mà gây ra bất kỳ tình huống bất ngờ nào, vì vậy cô ấy khuyên: "Tang tiểu thư, không sao đâu. Chỉ là một buổi tiệc rượu nhỏ, người đến rồi đi, không nhất thiết phải nói chuyện."
Tang Vô Yên xoa xoa trán.
Tô Niệm Khâm cưỡng ép để cánh tay cô khoác tay mình: "Em phải dẫn đường cho tôi."
Sau đó, cửa được người phục vụ mở ra.
Tang Vô Yên há hốc mồm, đây chính là cái gọi là tiệc rượu nhỏ. Trong một đại sảnh mái vòm cực lớn, đèn pha lê tỏa sáng rực rỡ, bên phải có ban nhạc nhỏ, tiếng vĩ cầm du dương uyển chuyển.
Tang Vô Yên nhìn áo khoác, quần jean và giày bệt của mình, suýt chút nữa bỏ chạy ngay tại chỗ.
Cô định rút tay ra khỏi cánh tay của Tô Niệm Khâm, nhưng nhưng bị anh hung hăng giữ lại.
"Em muốn đi đâu?" Tô Niệm Khâm thấp giọng nói, ngữ khí hung ác, nhưng vẫn giữ nụ cười.
“Tôi không được rồi, hiện tại căng thẳng muốn chết.”
“Em còn có thể phản kháng, chứng minh vẫn sống tốt lắm, không có dấu hiệu chết.” Anh tiếp tục cười như không cười.
“Anh đúng là mặt người dạ thú.” Nhiều năm không gặp anh, anh lại luyện thành cái dáng vẻ một bên nói lời ác độc một bên mỉm cười vô hại.
"Nếu em lại nhân lúc tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-em-rat-yeu-anh/4471430/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.