Lúc có điện, Tô Niệm Khâm cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu thế giới này toàn bộ đều không có ánh sáng như vậy, anh liền có thể là một người bình thường.
"Vô Yên, chúng ta kết hôn đi." Tô Niệm Khâm đột nhiên nói.
“Hả?” Tang Vô Yên kinh ngạc.
"Trước hết cứ suy nghĩ chút, em không cần lập tức trả lời anh." Tô Niệm Khâm lại vội vàng nói, tựa hồ sợ hãi câu trả lời từ trong miệng Tang Vô Yên.
Vào giữa mùa hè, Tô Niệm Khâm cuối cùng còn nói rằng muốn đưa Tang Vô Yên về nhà.
"Thật sự nguyện ý?" Tô Niệm Khâm rất muốn xác định.
“Thật.” Tang Vô Yên nói.
Lần này Tang Vô Yên không dám ngỗ ngược với anh nữa, dè dặt đồng ý.
"Em nên mặc cái gì vào ngày mai?"
"Em có nên đi mua quần áo mới sau giờ làm việc không, những cái áo phông kia của em hình như đều không thể dự tiệc."
"Tóc của em có cần chỉnh sửa một chút không? Có phải rất loạn không"
"Em nên xưng hộ với bọn họ như thế nào?"
...
Tang Vô Yên nói huyên thuyên cả nửa ngày, dường như rất áp lực.
Tô Niệm Khâm mỉm cười: "Tùy ý là được rồi, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, lo lắng cái gì? Muốn ở cùng em là anh mà."
Tang Vô Yên cau mày: “Bọn họ là người nhà anh, người thân rất quan trọng, nếu họ thực sự không thích em, anh sẽ rất khó xử, vì vậy em muốn lấy lòng họ."
Tô Niệm Khâm hơi ngẩn ra, sau đó xoa đầu cô, suy nghĩ trôi đi.
"A - Em sắp trễ giờ làm rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-em-rat-yeu-anh/4471414/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.