Gia đình họ Tôn cuối cùng vẫn gác lại tất cả mọi công việc để ở lại bên Nhật, một phần là vì sức khỏe của tiểu Dĩnh, vẫn còn phải xét nghiệm thêm vài lần.
Phần còn lại là do bản thân Uyển Đình cũng không muốn quay lại đó, ở lại tại đây thong thả một chút giải quyết việc cũng được! Có thể khi đại hội cổ đông diễn ra, đến lúc đó cô sẽ quay về tiếp.
Nếu chắc chắn tế bào kia đã hết không còn xuất hiện nữa, như vậy mới có thể nhẹ nhõm mà xuất viện. Uyển Đình cả ngày chỉ quanh quẩn trong viện, dành toàn bộ thời gian chăm sóc cho bé con của mình, nhưng đối với một đứa bé ở trong bệnh viện suốt ngày như vậy thì sẽ cảm thấy rất ngột ngạt và khó chịu.
Tư Dĩnh cũng không ngoại lệ mỗi tuần vào ngày chủ nhật luôn năn nỉ mẹ cho đi chơi. Nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của con gái, cô tuyệt nhiên bác bỏ đi..
- Mẹ, thật sự không cho tiểu Dĩnh đi ạ?
Tư Dĩnh ngồi trên giường, hai tay dính chặt vào nhau tỏ vẻ nũng nịu là muốn làm cho mẹ xiêu lòng. Nhưng tiếc thật là mẹ lại rất cứng rắn mà đưa ra quyết định.
- Chỉ cần tiểu Dĩnh mau hết bệnh xuất viện, con muốn đi nơi nào cũng được!
Uyển Đình nhìn thấy mặt con gái đang phụng phịu không nhịn được mà xoa xoa, trông thật cưng quá đi mất.
Trong lòng khao khát muốn được chơi ở công viên, nhưng mà mẹ kiên quyết như vậy. Ông bà và cậu cũng không có ở đây, thì đâu có ai mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chung-ta-van-con-yeu/1697505/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.