Mọi người trợn mắt không tin nỗi, đây là loại chuyện gì vậy? Cố Uyển Đình là con gái của Cố Gia, chỉ dựa vào Cố Thị để sống. Nhưng ba năm đã phá sản rồi không phải sao? Cuộc sống làm gì hậu ly hôn lại tốt tốt đẹp đến mức độ này!
- Bàn tay này của tôi... mọi người nhìn xem có đẹp không? _ Cô vẫn dịu dàng, đưa tay của mình cho mọi người xem.
Nhân viên xung quanh gật đầu đồng ý, mặc dù ngày trước vất vả rất nhiều đó nhưng bây giờ đã khác rồi. Uyển Đình ngay lập tức thay đổi sắc mặt rồi dùng chính tay mình bóp lấy mặt của cô ta:
" Bàn tay đẹp như thế này, thật không muốn làm gì cả. Nhưng mà hôm nay ở đây phá lệ một chút, phải xử xong con cẩu thích đi sủa bậy này, thì tất nhiên phải động tay động chân mới thú vị! "
Lực đạo của cô càng ngày càng mạnh, khiến cô ta đau nhói nhưng không thể làm được gì. Cứ thế mà lùi lại về sau...
- Trợ lí của tôi, không phải là cấp dưới của một con đàn bà hạ đẳng giống cô! Trên địa vi vẫn hơn cô rất nhiều, đã là cẩu.. muốn được người ta yêu thương thì tốt nhất phải nên giữ cái miệng lại, đừng có suốt ngày đi sủa bậy chứ, ai ai cũng thấy thật chướng. _ Uyển Đình là đảo mắt nhìn xung quanh, may thay ở kế bên có một ly cà phê vẫn còn nóng.
Cô trực tiếp dùng tay khiến miệng của cô ta há ra, cầm lấy ly cà phê một phát mà đổ vào. Vừa nóng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chung-ta-van-con-yeu/1697482/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.