- Bác sĩ, cô ấy bao giờ mới có thể tỉnh?
Giọng nói của Tôn Thiên Hàn vang lên trong một căn phòng trắng xóa thật sự nồng nặc mùi của thuốc? Xung quanh quả thật rất im ắng, chỉ có tiếng từ các máy thiết bị mà thôi. Anh chưa có một lúc nào ngừng trách bản thân hết cả...
- Tôn Tổng, điều này quả thật khó nói! Tiểu thư nằm đây đã hơn hai tháng và các chỉ số vẫn rất bình thường, chỉ là.. cô ấy thật sự bị chấn động quá mạnh? Các vết thương hầu như đã lành rồi, là tâm hồn của cô vẫn chưa lành đó thôi!
Vị bác sĩ cung kính nói như vậy rồi thì anh cũng chẳng biết làm gì nữa. Trước đây khoảng hai tháng, Thiên Hàn thật sự gấp rút đưa cô ấy đến bệnh viện rồi nói với ông, bằng mọi cách, nhất định phải giữ được mạng sống của cô ấy. Lý do vì sao thì ban đầu ông không rõ, cứ thế làm theo mệnh lệnh. Vì ông là bác sĩ đặc cách riêng của gia tộc họ Tôn đó thôi, lúc đó mọi thứ quả thật rất mong manh, giống như mạng sống của cô ấy.
Cơ thể đã bị thương quá nhiều, lại còn bỏng một vài nơi. Quan trọng hơn thế, cô gái này còn đang mang thai đứa bé.
Quá trình cấp cứu diễn ra rất lâu, phải hơn đến một ngày trời mới xong. May mắn là đều giữ được người mẹ và con.
Đã hơn hai tháng rồi, mọi thứ đã thực sự rất ổn định, nhưng sâu bên trong là tâm hồn của cô ấy hoàn toàn chẳng có một chút lý trí để sống. Nói cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chung-ta-van-con-yeu/1697446/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.