Tất cả mọi chuyện đó đều không phải!
Không phải là sự thật sao? Vậy thật sự có khi đó chỉ là một sự trùng hợp đến mức làm mọi người cứ tưởng thật sao.
- Tiểu Di, vậy bao lâu nay? Em ở đâu?.
Vũ Thần thật sự kích động lắm rồi mà không còn biết gì nữa, trái tim anh hệt như được châm thêm nguồn sống mới sau bao năm mệt mỏi rồi. Thật mừng?
- Em được người ta cứu, lúc tỉnh dậy.... thì hoàn toàn thấy mình đang sống tại một vùng ven biển! Lúc đó em thật sự mất hết trí nhớ, em được mọi ngưởi ở đó cưu mang. Chỉ có dạo gần đây cuối cùng cũng nhớ ra mọi thứ rồi quay về.
Khuôn mặt Âu Dương Vũ Thần đờ đẫn hết cả ra, anh không thể tin được rằng mọi chuyện lại như vậy. Rốt cuộc rằng người con gái anh yêu sâu đậm vẫn là còn sống, vậy ông trời cũng hiểu thấu!
Ông trời hiểu thấu được nỗi đau trong lòng anh bao nhiêu năm qua. Việc này anh cứ tưởng tượng như là mình nằm mơ vậy, một giấc mơ thật đẹp! Rồi bây giờ cả hai ôm nhau khóc không dừng.
- Tiểu Di, anh thật sự rất nhớ em... Em có biết nhiều năm trôi qua vậy rồi, mà anh vẫn một mực không thể quên em!
Anh ôm cô ấy xuýt xoa, đã lâu rồi chả được ôm ai sâu đậm như vậy? Huống hồ chi đây chính là người mà anh yêu!
- Vũ Thần.. Không phải, không phải là anh đã có vợ rồi sao? Em còn có nghĩa gì nữa chứ. Chẳng qua hôm nay về em muốn gặp lại anh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chung-ta-van-con-yeu/1697385/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.