Một cơn mưa rào bắt đầu nhỏ giọt rơi xuống vào lúc trời sập tối, nãy giờ đã gần 2 tiếng trôi qua Vũ Thần chỉ trên phòng làm việc mà không hề nếm xỉa đến cô sống chết ra sao, cô cũng đã nằm ở đây từ lúc anh bước vào nhà.
Uyển Đình muốn đứng dậy nhưng cả cơ thể cứ như bị liệt khiến cô muốn đứng cũng không được. Những vết thương chảy máu bầm tím khi nãy do anh gây ra lại ngấm vào nước mưa làm cả người cô rất rát, nó như bào mòn sát trùng vào từng vết thương.
Ở trong tim cô cũng đang có một vết thương đang ngày càng to ra, như vậy có ai chữa được hết không, làm ơn!
Tất cả các câu nói của Vũ Thần khi đó như đang ám ảnh trong não bộ của cô, càng muốn không nghĩ tới, làm mọi cách để quên đi thì lại càng nghĩ tới.
Lạnh thật, đến bây giờ cô mới thấy có chút run người. Uyển Đình dùng toàn bộ sức lực yếu ớt còn lại của mình, cố gắng gượng dậy đi tới cái nhà kho kia.
Đây là nơi cô thường xuyên lui đến khi anh hắt hủi không cho cô vào bên trong nhà, một nơi ẩm thấp bụi bặm như vậy mà có ngày tiểu thư danh giá của Cố Gia phải ở trong đây sao?
Ngã phịch xuống nền đất lạnh lẽo, trong đây cũng chả có gì ngoài vài cái tủ đựng đồ cùng với một miếng nệm mỏng manh, cô muốn tiến lại đó tìm kiếm chút hơi ấm.. Nhưng cơ thể lại tự do ngã xuống không còn cảm giác.
Sau đó một lúc, cô dần chìm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chung-ta-van-con-yeu/167023/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.