Ánh nắng sáng sớm của ngày đông ấm áp, chan hoà, gió lạnh vi vu bên ngoài cửa sổ hoà với ánh nắng sớm.
Từng tia ánh nhẹ len lỏi qua khung rèm cửa màu trắng, chiếu vào căn phòng ngủ.
Người con gái ấy nằm ngủ ngoan ngoãn bên cạnh anh, tay anh đặt ngang người cô.
Hàn Cẩm Dao hơi cựa người, nheo mắt theo phản xạ ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Minh Viễn cảm nhận được cô vừa động đậy, anh ôm chặt lấy cô, mắt vẫn nhắm, nói: “Ngủ thêm một tý nữa đi, anh vẫn chưa muốn dậy.”
Hàn Cẩm Dao nghe thấy giọng nói của anh vang bên tai, cô ngoảnh lại ngước nhìn anh, gương mặt anh rất gần với cô, cô có thể nhìn thấy rõ từng chân lông mày, vài vết sẹo lỗ trên má anh.
Cô khẽ đưa tay chạm lên từng vết sẹo lỗ trên má anh, nói: “Bây giờ em mới để ý mặt anh có sẹo đấy.”
Thẩm Minh Viễn ôm siết chặt cô, mở mắt, cúi đầu nhìn cô, “Em chê anh rồi à? Hối hận rồi chứ gì?”
Hàn Cẩm Dao chống tay nằm dậy, cúi xuống hôn anh một cái, “Không có.”
Thẩm Minh Viễn vòng tay xoa xoa eo cô, đổi tư thế đè cô nằm xuống giường, “Nghe như có vẻ em bị bắt ép phải nói như thế đó vậy?”
Cô ôm lấy cổ anh, kéo anh thấp xuống, hôn anh từng cái liên tục, rồi nói: “Không có, em không có hối hận.”
Thẩm Minh Viễn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong ánh mắt ấy lại sáng lên những niềm khát khao dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chua-tung-quen/3427792/chuong-33.html