Hàn Cẩm Dao ngoan ngoãn ngồi lên xe để anh đưa Về.
Thẩm Minh Viễn ngồi bên cạnh lái xe, thi thoảng lại lén nhìn cô một cái rồi cười, không quên cà khịa cô: "Cô mà ngoan như này tôi đã không phải nói mấy lời như thế rồi."
Hàn Cẩm Dao tức giận nhìn anh, hoá ra khi nãy cô bị anh chơi.
"Khốn nạn." Cô tức giận bất giác mà chửi thầm người bên cạnh.
Anh không nghe rõ bèn hỏi lại: "Cô nói gì?"
Hàn Cẩm Dao lớn tiếng chửi: "Tôi chửi anh khốn nạn."
Thẩm Minh Viễn không tức giận ngược lại anh còn cảm thấy thật hài hước, anh còn hùa theo cô: "Tôi chưa làm gì cô sao cô lại chửi tôi khốn nạn?"
Hàn Cẩm Dao nhất thời không cãi lại được cô im lặng không nói gì thêm nữa.
Thẩm Minh Viễn đưa cô về đến khách sạn, anh xuống xe định mở cửa giúp cô nhưng cô lại nhanh tay mở cửa bước xuống trước.
Cô quay người, khách sáo nói cảm ơn anh rồi đi vào khách sạn.
Anh đứng im lặng nhìn bóng lưng cô, chuông điện thoại trong túi quần đổ chuông một hồi lâu, anh mới lấy điện thoại ra bấm nghe.
Bên kia có Giọng của người phụ nữ vô sốt sắng hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"
Thẩm Minh Viễn ngẩng đầu nhìn tấm biển tên khách sạn "Tinh Hằng" được thắp sáng trên đầu, trả lời: "Khách sạn Tinh Hằng."
Người bên kia lại vội vàng nói: "Em đến nơi rồi. Em đợi anh trước cửa nhà anh."
Thẩm Minh Viễn hướng mắt về phía toà khách sạn cao tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chua-tung-quen/3427766/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.