Sân bay Lâm Giang người người ra vào nhộn nhịp, Hàn Cẩm Dao lấy xong vali thì lập tức ra sảnh sân bay đứng chờ bắt taxi.
Cô đứng nhìn xem có chiếc taxi nào đi về hướng của mình hay không thì đột nhiên có một con xe màu đen đi tới dừng ngay trước mặt cô, người trong xe hạ kính xe xuống hơi cúi đầu gọi cô: "Bà cô tổ có cần tôi giúp gì không?"
Cô hơi cúi người nhìn người trong xe, "Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Minh Viễn tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống xe, vừa đi tới chỗ cô vừa nói: "Sao tôi không được ở đây? Lẽ nào sân bay là nhà cô mở à?"
Hàn Cẩm Dao tức đỏ mặt, mím môi không nói được lời nào.
Thấy cô bị chọc cho tức giận, anh bật cười, "Bà cô tổ giận đỏ mặt rồi à?"
Cô nhếch mép cười, lại chợt nhớ tới anh cứ liên tục mở mồm ra gọi cô là "bà cô tổ", cô liền hỏi anh: "Anh có bị sao không vậy? Một câu gọi tôi là bà cô tổ, hai câu cũng vậy."
Thẩm Minh Viễn khoanh tay, nhìn cô chằm chằm: "Không phải cô bảo rằng tôi là chủ nợ của cô thì cô là bà cô tổ của tôi đó thôi, cô quên nhanh thế à?"
Hàn Cẩm Dao "à" lên một tiếng, nhìn đối phương với ánh mắt chán ghét.
Còn chưa kịp nói câu gì thì Thẩm Minh Viễn lại thêm lời: "Nhớ ra rồi à? Tôi tưởng cô quên luôn rồi chứ?"
Cô không thèm so đo với anh, nghiêm túc nói: "Chi phí hết bao nhiêu tôi trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-chua-tung-quen/3427761/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.