Có một khoảnh khắc, Hoàn Huyên thật sự muốn chặt đường huynh không sợ trời không sợ đất kia thành tám khúc. 
Hắn liếc Cao Mại một cái: "Sao hắn biết ta ở đây?" 
Cao Mại bị sát ý trong mắt hắn bắn tới run rẩy, lắp bắp: "Dự...... Dự Chương Vương nói là tới thành Nam thăm hỏi thân hữu, nghe nói điện hạ dưỡng bệnh ở Sơn Trì Viện..." 
Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng: "Thành Nam có hồ bằng cẩu hữu* gì của hắn chứ." 
(Ji: *Hồ Bằng Cẩu Hữu - 狐朋狗友 - bạn xấu) 
Dứt lời bỗng nhớ đến hôm nay nữ thợ săn kia phái tỳ nữ đến chợ Đông mua rượu, cũng không biết có phải đã bị người ta theo dõi ở thị phường hay không. 
Từ ngày yến tiệc hoa mai Đông Cung đã qua nửa tháng, không ngờ tên đăng đồ tử này vô vị như vậy, thật sự ôm cây đợi thỏ ở thị phường. 
Hắn đã phòng trước một bước, lại để sót chuyện hắn ta không biết xấu hổ, đường đường là một quận vương, thế mà lại đi theo nô tỳ thanh y kia một đường tới nơi này. 
Nhưng người đã tới rồi, thật sự tránh không gặp cũng không tốt. 
Hắn tức giận nói với Cao Mại: "Để hắn đến tiền viện chờ." 
Dứt lời quay trở lại trong phòng. 
Nữ thợ săn kia ngồi chờ hắn trên tháp, trên người khoác xiêm y lộn xộn, đôi chân dài còn ở bên ngoài, dưới ánh đèn lồng chiếu qua cửa sổ ngoài hành lang, ánh sáng yếu ớt phác họa đường cong kia càng thêm mê hoặc. 
Hoàn Huyên hận không thể nghiền xương Lục đường huynh của hắn thành tro. 
"Ta có chút việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-ban-vuong-moi-la-the-than/340771/chuong-25.html