Sơ Trúc và Ánh Lan đều là tỳ nữ Nguyễn Nguyệt Vi mang đến từ hầu phủ, từ nhỏ đã hầu hạ nàng, cũng chỉ nghe lời một mình nàng.
Dù nàng làm chuyện gì, bọn họ đương nhiên đều đứng về phía nàng.
Các cung nhân sẽ không vì việc chờ đợi nhỏ nhoi này mà làm trái ý Thái Tử Phi.
Nguyễn Nguyệt Vi mang theo hai tỳ nữ đi vào phía vườn.
Trong rừng phong chỉ có một con đường mòn quanh co khúc khuỷu, hai bên điểm xuyến lưa thưa đèn lồng lưu ly, như ngân hà treo ngược.
Nguyễn Nguyệt Vi theo đường mòn kia vào sâu trong rừng mai, mỗi một bước đi, tim liền đập nhanh hơn một chút, chờ đến khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, trái tim nàng đã như nổi trống.
Hoàn Huyên mặc kim bào dệt hoa văn Vân Hạc màu tím, đội Tử Ngọc quan, bên hông là đai lưng ngọc Bảo Điền khảm vàng, màu tím này rất kén người, lại dệt cùng tơ vàng, nếu đổi người mặc, cho dù không khó coi cũng lộ vẻ thô tục, nhưng mặc trên người hắn, lại càng lộ ra hắn như đang đi trên Ngọc Sơn, ánh sáng chiếu rọi lên người khác.
Nguyễn Nguyệt Vi bất giác nhẹ nhàng đặt tay lên trái tim, như thể sợ rằng nhịp tim như nổi trống của nàng sẽ khiến người khác nghe thấy.
Hoàn Huyên có chút kinh ngạc, hắn vừa rồi không tiếc tranh luận đúng sai với Hoàn Minh Khuê trong yến tiệc, cảm thấy rất vô nghĩa, cũng không muốn nghe hắn kể lể bản thân thèm muốn nữ thợ săn kia thế nào, nên ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-ban-vuong-moi-la-the-than/340767/chuong-21.html