Trên đường chạy đến An Ấp Phường, Tùy Tùy hỏi Mã Trung Thuận đại khái câu chuyện.
Vết thương của Hoàn Huyên ở sau lưng, hẳn không đến mức tổn thương đến phủ tạng, với cả tên hung đồ kia bị trọng thương, chắc hẳn một kích đó là nỏ mạnh hết đà, sẽ không thương tới xương cốt.
Nhưng người chinh chiến sa trường đều biết, ngoại thương hung hiểm nhất không phải là mất máu, mà là vết thương thối rữa và uốn ván.
Nàng hỏi rõ tình hình sau đó không nói nữa, chỉ không ngừng thúc ngựa hướng về trước.
Đã qua giờ Dần, đèn Thượng Nguyên đã cháy hết, trăng lạnh trở nên trắng toát, giống như thoát sắc.
Náo loạn lớn như vậy, hội hoa đăng tất nhiên đã tan, bá tánh lục tục trở về nhà, còn người có người thân thất lạc, gọi lớn tiếng trên phố, đêm lạnh càng thêm thê lương.
Gió đêm thổi qua y phục của Tùy Tùy, làm loạn tóc mai nàng, nhưng mùi máu tươi trên người nàng vẫn nồng đậm không thể tan, theo lý mà nói tối nay nàng giết nhiều người như vậy, sớm nên không ngửi ra, nhưng mùi gỉ sắt kia vẫn quanh quẩn bên chóp mũi.
Tiếng mắng chửi khàn khàn và tiếng cười điên cuồng của thúc mẫu lại trở về bên tai nàng: "Sát tinh trời sinh... Sát nghiệt nặng như vậy, khó trách thân nhân từng người một đều bị ngươi khắc chết..."
"Người dính phải ngươi đều không có kết cục tốt..."
"Khắc chết song thân, còn khắc chết Tiên Thái Tử..."
Hiện giờ ngay cả hắn cũng...
Ánh mắt Tùy Tùy đông cứng, phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-ban-vuong-moi-la-the-than/2921687/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.