Chương trước
Chương sau
Thái Dịch trì là hồ nhân tạo, đảo nhỏ trong hồ được đắp từ đất đá tạo thành núi, rừng mai trải rộng khắp đồi núi, cứ đi mười bước lại có đình đài lầu các có thể ngắm cảnh.

Mọi người ra khỏi lục giác đình, lúc đầu cùng nhau đi lên sườn núi, bất tri bất giác lại tản ra.

Hoàn Huyên, Hoàn Minh Khuê và phu phụ Đại công chúa đi cùng nhau, Đại công chúa mới gặp Tiêu Linh mà như thân thiết từ lâu, rất muốn cùng nàng trò chuyện điểm khác biệt giữa mỹ nam tử Yến Triệu và mỹ thiếu niên ở kinh thành, còn đối với vị tiểu lang quân bạch y thanh nhã tuấn tú bên cạnh nàng cũng hận gặp nhau quá muộn, lại ngại phò mã nhìn căng, lại không biết vì sao thân hoàng đệ này của mình hình như có chút bất hòa với Tiêu Linh. Vì thế nàng đành phải thân tại Tào doanh tâm ở đất Hán, chốc chốc lại nhìn về phía hai bóng dáng mặc áo lông hồ trên sườn núi kia.

Phò mã liếc nàng một cái, điềm nhiên nói: "Công chúa đang nhìn gì thế?", một bên dùng sức siết chặt ngón tay mảnh khảnh vào lòng bàn tay.

Đại công chúa giật mình phục hồi tinh thần, chột dạ cười cười: "Ta đang nhìn Tiêu tướng quân và Trình công tử, thật sự là một đôi bích nhân."

Nàng khoe khoang đặt hai ngón tay bên cạnh nhau: "Chỉ cần đi cùng nhau cũng là cảnh đẹp ý vui."

Lời còn chưa dứt, liền có một ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhắm tới.

Sau lưng Đại công chúa vô cớ rét lạnh, liền nghe tam đệ lạnh lùng nói: "Cực kỳ cảnh đẹp ý vui, cao thấp cũng không xê xích nhiều, hoàn chỉnh như đôi đũa."

Đại công chúa nói: "Tam Lang chớ trợn mắt nói nhảm, Trình công tử cao hơn một chút, chỉ là Tiêu tướng quân đứng ở bên cao hơn thôi."

Phò mã cười lạnh một chút: "Vóc người cao hay không cũng chẳng quan trọng, Trình công tử tài trí hơn người, thi phú cầm thư không gì không giỏi, cờ nghệ thắng cả Đãi Chiếu hàn lâm. Công chúa yêu tài như mạng, nhất định muốn hết lòng đề cử tiến sĩ khoa cử với Lễ Bộ thị lang nhỉ?"

Đại công chúa ngượng ngùng cười, lắc tay phò mã: "Hắn đã có Tiêu tướng quân tiến cử, làm gì cần ta nhọc tâm..."

Hoàn Huyên liếc sang phò mã, chậm rãi nói: "Nghe ý của trưởng tỷ hình như thật sự rất tiếc nuối."

Phò mã hừ lạnh một tiếng: "Không sao, thêm một người tiến cử thì thêm một phần thắng, có công chúa xuất lực, Trình công tử đỗ Trạng Nguyên dễ như lấy đồ trong túi."

Đại công chúa khó tin trừng mắt với hoàng đệ đang châm ngòi ly gián, dùng khẩu hình miệng nói: "Bạch nhãn lang!"

Sau đó quay đầu dỗ dành phò mã: "Lang quân đừng hồ tư loạn tưởng, đó là người của Tiêu tướng quân, ai dám nhúng chàm..."

Hoàn Huyên nghe không lọt tai, bước nhanh về phía trước.

Đại công chúa không rõ nội tình nói với phò mã: "Tam đệ sao vậy? Hình như đệ ấy với Tiêu tướng quân có chút không hợp, cũng không biết vấn đề là gì, nói ra thiếu chút nữa đã thành thúc tẩu, đều là tướng lãnh chấp chưởng trọng binh, vẫn đừng nên gây chuyện quá lớn..."

Dừng chút lại nói: "Không được, ta phải đi khuyên nhủ tam đệ."



Nói rồi liền nhấc váy chạy về phía trước, thái dương phò mã giật giật bựt bựt, một tay túm nàng trở về: "Việc này nàng không thể can thiệp."

Hoàn Minh Khuê nói: "Hoàng tỷ đừng sốt ruột, ta đi khuyên đệ ấy." Dứt lời cười vẫy tay với phu phụ Đại công chúa, lập tức đuổi theo.

Hoàn Huyên thường ngày luyện võ, chân dài hơn hắn ta, chỉ lát sau đã bỏ xa hắn ta một đoạn dài, Hoàn Minh Khuê đuổi theo hết cả hơi, sau một lúc lâu mới đuổi kịp, giật giật tay áo của hắn, chỉ lên sườn núi: "Hoa mai chỗ kia nở thật đẹp, sao chúng ta không đi chiết một cành đi."

Hoàn Huyên nhìn theo hướng hắn chỉ, liền thấy hai thân ảnh màu trắng giữa mai đỏ, liếc Hoàn Minh Khuê nói: "Đường huynh muốn thì mời tự đi."

Hoàn Minh Khuê hết cách: "Đệ không đến núi, chẳng lẽ chờ núi đến bên mình sao?"

Hoàn Huyên nói: "Đường huynh không cần nói mấy lời sâu xa với ta."

Hoàn Minh Khuê "chậc" một tiếng: "Dù sao cũng không buông xuống được, chẳng thà dứt khoát đi tìm người ta, miễn cho chờ người ta về Hà Sóc lại hối hận."

Hoàn Huyên cười lạnh, nhưng nụ cười này ngoại trừ cao ngạo còn có thê lương khó nói nên lời.

Trước khi hắn tới đã hạ quyết tâm, phải làm như không thấy nữ tử kia, mắt điếc tai ngơ, nhưng đến lúc thật sự gặp nàng, ánh mắt lại bất giác bị nàng thu hút, ma xui quỷ khiến cứ khiêu khích nàng —— hắn cũng không biết khi đó mình đang nghĩ gì, rốt cuộc muốn chứng minh điều gì, hay còn chưa chết tâm, cứ tiến lên dâng tặng mình cho nàng giẫm đạp.

Quả nhiên nàng không phụ kỳ vọng, lạnh lùng cay nghiệt hơn hắn dự tính, thậm chí có thể vô tâm vô phế chuyện trò vui vẻ, lấy hồi ức quá khứ cười nhạo mua vui, nếu trái tim có khúc mắc, sao có thể nói ra những lời này chứ?

"Về Hà Sóc thì liên quan gì đến ta." Hắn lạnh lùng nói.

Hoàn Minh Khuê xoa thái dương: "Tiêu Linh không phải người bình thường, đệ cũng không thể đợi nàng đến dỗ đệ."

Hoàn Huyên nói: "Nàng đúng thật không phải người bình thường." Người bình thường không có trái tim như đúc từ thép như thế.

Hắn nhìn về phía Hoàn Minh Khuê: "Huynh ái mộ nàng thì tự đi tìm, đừng lấy ta làm vỏ bọc."

Hoàn Minh Khuê nói: "Ta cũng không dám, ta còn muốn sống thêm mấy năm."

Hoàn Huyên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin.

Hoàn Minh Khuê nói: "Ta nói thật đó."

Hắn đúng thật rất thích Tiêu Linh, có lẽ hơn bất kỳ nữ tử nào trên thế gian, nhưng hắn nhìn ra Tiêu Linh không có chút ý gì với mình. Hắn là người thích tự do tự tại, sẽ không năm lần bảy lượt đi tìm khổ cho mình. Hắn cũng từng trải qua quá nhiều chuyện gặp qua quá nhiều người, biết một chữ tình có thể tổn thương người, hiểu lúc nào thì nên buông tay, lúc nào thì nên thu tâm.



Đêm qua hắn chẳng qua là không thoải mái, cố ý đến chọc đường đệ chuyện này mà thôi.

Hắn đa tình cũng bạc tình, nhưng lại thích nhìn tình nhân giãy giụa chìm nổi trong tình sóng bể dục.

Hắn phất vạt áo, hơi nheo đôi mắt hồ ly: "Nàng là Tiêu Linh."

Hoàn Huyên nhướng mày nói: "Ta biết nàng ấy là ai."

Hoàn Minh Khuê lắc đầu: "Đệ không biết."

Dừng một chút lại nói: "Đệ chỉ nói biết ngoài miệng, kỳ thật trong tim lại xem nàng như Lộc Tùy Tùy, nữ nhân nghèo khó cô bần không nơi nương tựa, mọi chuyện dựa vào đệ, thân thể trái tim đều nắm trong tay."

Hoàn Huyên muốn vặn lại, nhưng lại không có cách nào bác bỏ.

Hoàn Minh Khuê nói tiếp: "Lộc Tùy Tùy sẽ nhân nhượng đệ, Tiêu Linh sẽ không. Nếu đệ muốn có nàng, thì phải học theo vị kia."

Hắn cười như không cười chỉ vào nam tử khoác áo lông bạch hồ trong rừng mai.

Hoàn Huyên nhìn hướng về rừng, thấy hai người dừng chân trong rừng, đứng đối diện nhau, không biết đang nói gì. Thị lực hắn rất tốt, từ nơi thật xa cũng thấy khuôn mặt tươi cười của Tiêu Linh, hai má hơi hồng, một đóa hoa mai chớm nở che trên trán nàng, như điểm thêm hoa điền giữa mày.

Đôi mắt màu hổ phách của nàng ánh sắc tuyết, đặc biệt sáng ngời, giữa mày tinh thần rạng rỡ, hiển nhiên trò chuyện rất vui vẻ với tiểu tức phụ mới kia.

Tiểu tức phụ kia rũ mi mắt, có chút ẩn nhẫn, lại có chút quạnh quẽ, nhìn hắn chậm rãi nâng tay, bẻ một cành mai đỏ đặt trên tay, hình như muốn tặng người trong lòng, lại sợ đường đột giai nhân, do dự một lúc lâu, cuối cùng cẩn thận dè dặt đưa cành mai cho Tiêu Linh.

Hoàn Minh Khuê cảm khái: "Thật sự nhìn mà thương."

Hai hàng lông mày Hoàn Huyên nhíu chặt: "Muốn Cô vẫy đuôi lấy lòng như vậy, chẳng bằng bảo Cô đi chết."

Dứt lời xoay người sang nơi khác, bước nhanh về phía lục giác đình, ngay khoảnh khắc hắn xoay người, dư quang khóe mắt thoáng nhìn Tiêu Linh đang mỉm cười tiếp nhận cành hoa mai kia.

Hắn chỉ muốn cách bọn họ thật xa, không đi trên đường đá nữa, trực tiếp xuyên qua giữa những cây mai, khiến cánh hoa bay lả tả, rơi xuống nền tuyết trắng thành những mảng đỏ thẫm như giọt máu.

Hoàn Minh Khuê bất lực theo sau.

- ---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.