Tú Linh nằm trên giường lớn, cô nghĩ lại biểu cảm buồn bã của Tư Khải Ngôn khi cô định rời đi liền cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng lẽ hắn đang có tình cảm nam nữ với cô hay sao, hành động của hắn cũng quá sức thân mật đi...
Nhưng có một ranh giới vô hình ngăn cách bọn họ, khi cô là đặc vụ FBI, còn hắn chính là tội phạm quốc tế. Hi vọng chỉ là hứng thú nhất thời của cả hai, cô cũng không muốn lún sâu vào cái tình cảm không nên có này...
Tú Linh bỏ qua bữa tối liền ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau. Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên đánh thức giấc ngủ ngon lành của cô...
"Điên à...mới sáng sớm gọi làm cái quái gì, chẳng phải tôi đang bị lũ khốn các người cấm túc hay sao hả...có tin tôi phản bội lại tổ chức hay không hả..."
Tư Khải Ngôn khẽ ho khan một tiếng trước giọng nói hung dữ của Tú Linh. Bây giờ hắn đã biết điều gì đáng sợ hơn cả chiến trường và súng đạn...
-Tôi là Tư Khải Ngôn đây...
"À...tiểu Ngôn Ngôn hả..."
-Không phải tiểu Ngôn Ngôn, là TƯ KHẢI NGÔN...
Tú Linh ngồi bật dậy, biểu cảm khó chịu nói vào điện thoại...
"Này...anh quát tôi đấy à, làm quái gì mà nói to thế...gọi như thế nào mà chẳng được..."
Tư Khải Ngôn câm nín không dám cãi lại, giọng nói nhẹ nhàng xoa dịu cơn giận dữ của Tú Linh khi cô vừa thức giận...
-Thôi không nói chuyện này nữa, tôi để quên tài liệu ở khách sạn S rồi...cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-van-luon-yeu-em/3605617/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.