Tú Linh chật vật trở về biệt thự đã là bốn giờ chiều, đôi mắt vẫn còn mờ mờ chưa hồi phục lại như cũ được. Cô định bay sang Washington để nộp chứng cứ mới, nhưng tối nay phải đến cái biệt thự chết tiệt đó chữa bệnh cho tên khốn tệ nạn xã hội kia nữa...
"Cô ta xài bao nhiêu tiền của tôi rồi...?"
Trợ lý cầm khăn ấm đắp lên mắt Tú Linh để cô thư giãn tâm trạng đôi chút, e dè trả lời...
"Thưa ngài...khoảng năm trăm ngàn đô..."
Tú Linh ném chiếc khăn xuống đất, cô thì đi làm việc vất vả đến nỗi hi sinh đôi mắt thân yêu này. Vậy mà trong một ngày cô ta đã xài hết số lương cơ bản của một đặc vụ cấp cao. Nếu đã như thế, phải để thế thân ấy phát huy hết vai trò của mình mới được...
"Tối nay tôi phải trở về tòa nhà chính phủ để giao bằng chứng mới, cậu có hai tiếng để dạy dỗ cô ta trở thành bác sĩ tâm lý thay tôi đến biệt thự...:
Trợ lý liền khó xử, cậu không nghĩ việc dạy một người những thao tác giống hệt người khác là chuyện dễ dàng...
"Tôi nghĩ sẽ rất khó..."
Tú Linh phẩy phẩy tay lạnh nhạt lên tiếng...
"Yên tâm đi...thế thân có giá hai ngàn đô sẽ khác những người bình thường...nhắc nhở cô ta cẩn thận vào, nếu thất bại thì chết với tôi..."
Tú Linh quấn băng vải trắng xung quanh mắt, cô xách vali lên chiếc trực thăng đậu sẵn trên sân thượng...
"Tối mai tôi sẽ trở về, chỗ này giao lại cho cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-van-luon-yeu-em/3605608/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.