Hứa Hiếu Dương mấp máy, mãi mới nói được một câu.
“Tiểu Hùng, bố, bố có xứng không?”
“Bố, theo con thì bố là ông bố tốt nhất trên đời này!”
“Bây giờ bố phải chứng minh năng lực của mình với người ngoài! Những chữ trong phòng bố mà Hạo Nhiên không đọc được chẳng phải là minh chứng tốt nhất đó sao?”
Lúc này, Lý Hùng nói với giọng du dương, trầm bổng.
“Người tài năng kiệt xuất, gặp đúng thời tất sẽ thành công”.
Chiều hôm đó, Hứa Hiếu Dương nghe một người họ hàng nói mới biết được tin Hứa An Thái nằm viện.
Tuy sức khỏe Hứa An Thái không có gì đáng ngại nhưng e là sẽ vẫn phải nằm viện trong thời gian ngắn.
Hứa Hiếu Dương đi đi lại lại ở bên ngoài phòng bệnh của Hứa An Thái rất lâu, nhưng sau cùng thì vẫn không vào.
Hứa Hiếu Dương quỳ ở ngoài phòng bệnh của Hứa An Thái, dập đầu ba cái, sau đó rời đi và không ngoảnh đầu lại.
Ông vừa đi thì Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ từ trong bóng tối đi ra.
“Hừ, giả vờ giả vịt!”, Hứa Hải Phong lạnh lùng nói.
Hứa Thiên Tứ nói với giọng cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Bố, phía Hắc Long cũng sắp sửa ra tay rồi”.
“Lần này cho dù là Lưu Đức Luân thì cũng không cứu nổi bọn họ! Nhà chú hai chỉ có đường chết mà thôi!”
Vừa nhắc tới Hắc Long, trong mắt Hứa Hải Phong lộ ra một chú e dè.
“Hắc Long là cánh tay đắc lực của “Tứ đại thiên vương”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2618134/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.