Lưu Đức Luân biết rằng Lý Phong rất mạnh.
Tuy nhiên, lực lượng bên họ quá ít.
Một khi đánh nhau, Đông Hải nhất định sẽ thất thủ!
Lưu Đức Luân ở bên cạnh khuyên: "Đại ca, Lôi Vũ Giáp khi còn trẻ đã nổi tiếng tàn ác”.
"Hai người em trai khác của ông ta cũng là loại giết người không chớp mắt. Nếu để bọn chúng đến Đông Hải...”
Lưu Đức Luân còn chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đột nhiên vươn tay chỉ vào Trần Quả đang chăm chỉ luyện tập trước mặt.
"Anh thấy Trần Quả thế nào?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, anh ta không hiểu tại sao Lý Phong lại nhắc tới Trần Quả?
Anh ta suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trước đây, cô ấy chỉ là một cô gái thôn quê có sức chịu đựng tốt”.
"Bây giờ mọi người đã lén lút gọi cô ấy là một con hổ cái”.
Khi Lưu Đức Luân đang nói, thì Trần Quả đang kéo chiếc lốp lớn của chiếc xe tải bằng cả hai tay.
Vừa kéo, cô ấy vừa gào thét trong lớp cát bụi.
Tư thế đó, dáng vẻ đó, khí chất đó, thực sự trông giống như một con hổ cái.
Mấy ngày hôm nay sau khi từ tỉnh trở về, chỉ cần có thời gian, Trần Quả sẽ đến sân huấn luyện, ra sức luyện tập.
Tốc độ chạy của cô ấy thậm chí đã vượt qua cả Trương Bằng Phi bên cạnh.
Lý Phong thờ ơ hỏi: "Nếu Lôi Vũ Giáp đấu với Trần Quả, anh nghĩ ai sẽ thắng?"
Lưu Đức Luân hơi sửng sốt, nói rất tự nhiên: "Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617837/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.