Vết sẹo dữ tợn như những con rết đang bò trên lưng Lý Phong.
Trong đó có một vết sẹo dài đến mười mấy centimet!
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Hứa Mộc Tình thoáng run rẩy.
Cô chậm rãi đến gần, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng sờ lên lưng anh.
Cô chưa từng gặp vết thương như vậy bao giờ.
Càng không tưởng tượng nổi Lý Phong đã bị thương trong tình huống nào.
“Có đau không?”
Hứa Mộc Tình ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
Lý Phong hơi khựng lại, hờ hững nói: “Không đau”.
Đến bây giờ Hứa Mộc Tình mới biết, năm đó sau khi Lý Phong rời xa cô đã chịu bao nhiêu khổ cực.
Cô chậm rãi giang hai tay, từ phía sau ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng rắn chắc của Lý Phong.
Hơi nước trong phòng dày đặc mông lung.
Trong mơ màng, Lý Phong nói một câu: “Bà xã, cúc áo của em hơi cấn, có thể cởi ra không?”
“Được”, Hứa Mộc Tình thản nhiên đáp lời.
Cùng với tiếng cởi quần áo “sột soạt”.
Lý Phong còn nói một câu: “Bà xã, anh đột nhiên thấy hơi lạnh, có thể ôm chặt anh thêm một chút không?”
Hứa Mộc Tình không nói gì, hai người càng dán sát vào nhau hơn.
“Bà xã, môi anh hơi khô rồi”.
“Em đi lấy nước cho anh”, Hứa Mộc Tình nói.
“Nước để xa quá, anh muốn uống ngay bây giờ, hay là em dùng miệng giúp anh đi?”
Lý Phong xoay người, cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình đã mơ màng.
Anh dùng hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617822/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.