Tuy Đao Gia mới khỏi bệnh, nhưng cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Lúc này, ông ta giống như một con sư tử già bị thương ngồi trên sô pha.
Dù sắc mặt hơi phờ phạc và mấy ngày nay sút hơn chục ký.
Nhưng đôi mắt ông ta vẫn sáng quắc. Từ đó có thể thấy, tuy cơ thể có thể già đi theo thời gian nhưng uy phong của nhà vua sẽ trường tồn mãi.
Có một khoản đao trên bàn trà trước mặt Đao Gia.
Đây là một thanh phác đao (*phác đao: một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay).
Hình dạng của nó không ghê gớm mà rất cổ điển.
Từ cán kiếm đến bao kiếm đều trông vô cùng u ám.
Nhưng nó có một cái tên mà thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu ai cũng phải khiếp sợ - Kim Đao.
Diêu Nhược Nam và Điều Minh Cường lần lượt đứng bên trái và bên phải Đao Gia.
Lúc này, có mấy chục tinh nhuệ đang đứng trong đại sảnh ở hội quán Kim Đao.
Ai nấy đều cầm vũ khí, như thể họ đang đối mặt với kẻ thù.
Sau một tiếng nổ lớn, cổng của hội quán Kim Đao bị hất tung ra.
Sau đó, Ngụy Hàn Siêu nghênh ngang xông vào cùng với Ngụy Tiêu Dương và một nhóm cao thủ.
"Đao Gia đâu? Ra đây cho tao”.
Ngay khi Ngụy Hàn Siêu vừa xuất hiện, giọng nói kiêu ngạo của hắn vang vọng khắp đại sảnh.
Điền Minh Cường vội vàng mắng: "Mày bị mù à? Đao Gia đang ngồi ở ngay đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617792/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.