Ngụy Tiêu Lâm vừa đi, Lý Phong cũng định rời khỏi nơi này.
“Cảm ơn anh cứu tôi, tôi nợ anh một mạng”.
Lý Phong thản nhiên quay đầu lại nhìn Dương Thiện Tề: “Tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, cậu không cần phải nhớ làm gì”.
“Anh cứu mạng tôi, nhất định tôi sẽ đền ơn anh. Ngoài ra, tôi phải nói cho anh biết một việc, lần này tôi đến Đông Hải là để giết người nhà anh”.
Đột nhiên hơi thở mạnh mẽ bao trùm khắp người Dương Thiện Tề.
Hắn nín thở.
Hai chân cũng run rẩy.
Dương Thiện Tề thấy mình còn đứng không vững.
Ánh mắt Lý Phong toát ra ánh sáng sắc lẻm như dao, từng con từng con một đâm vào tim Dương Thiện Tề.
“Nếu như cậu có ý định đó thì bây giờ trước mặt tôi đã có một thi thể lạnh lẽo rồi chứ không phải nghe cậu nói nhảm đâu”.
“Đi đi! Thiên hạ này rất lớn, không phải chỉ có cái chuồng chó đó hợp với cậu”.
“Rời khỏi chuồng chó, cậu không còn là một con chó nữa mà là một người có đôi chân, có thể bước đi”.
Câu nói của Lý Phong giống hệt như nắm đấm, đập mạnh vào trái tim Dương Thiện Tề.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Phong.
Vào giây phút này, Lý Phong đứng ngược sáng, giống như một vị thần hạ xuống từ trên trời.
Người anh được bao bọc bên trong ánh sáng.
Dương Thiện Tề chỉ có thể thành kính quỳ bái, chậm rãi uốn gối, thành tâm thành ý quỳ xuống.
“Mặc dù thiên hạ này to lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617742/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.