Vừa xuống máy bay, trước mặt đột nhiên có ba chiếc ô tô chạy tới.
Có mười mấy người từ trên xe bước xuống.
Khí thế hùng hổ.
Đằng đằng sát khí.
"Mày là Lý Phong?"
Lữ Mãnh cầm ảnh của Lý Phong trong tay, cười lạnh.
"Tại sao chỉ có hai đứa vác xác đến, những người khác đâu rồi?"
Lữ Mãnh nhìn xung quanh, thấy không còn ai khác, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
"Cứ tưởng sẽ có nhiều người hơn, tao đã lái hẳn một chiếc xe chuyên chở xác chết đến cơ mà. Xem ra chắc chả dùng đến rồi”.
Lúc này, Lý Phong nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Dùng chứ”.
"Đủ để chở xác chúng mày”.
Hai mắt Lữ Mãnh long lên sòng sọc, khí thế cuồn cuộn!
"Muốn chết à!"
Tức giận mắng chửi.
Lữ Mãnh tiến lên, nắm đấm lao đi như gió, thiêu đốt một cách mãnh liệt!
"Bùm!"
Trúng rồi!
Lữ Mãnh cười khinh bỉ.
Theo gã thấy, những người đến từ thành phố nhỏ như Lý Phong đến Phúc Châu thì chỉ có chết thôi!
Khi đến, gã rất khinh thường.
Vốn dĩ loại chuyện này, một người có địa vị như gã không cần phải ra mặt làm gì.
Chỉ cần cử vài tên đệ đến giải quyết là được.
Tuy nhiên, vì đó là lệnh của bà lớn nên gã buộc phải đến.
Tuy nhiên, Lữ Mãnh rất nhanh đã nhận ra không hề có tiếng xương gãy.
Nói một cách logic, một khi trúng cú đấm này của gã, tên đàn ông trước mặt chắc chắn phải bị gãy xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617591/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.