Đúng là thiếu mất một người trong chi chính nhà họ.
Con trai của cậu cả Tôn Bác Nghĩa, Tôn Lượng!
Mặc dù vô cùng tức giận.
Mặc dù hận không thể lột da con ả Kỳ Ti Mẫn.
Nhưng lúc này không ai rảnh quan tâm chuyện đó nữa, bởi vì bây giờ đang là thời khắc sinh tử!
Sắc mặt Tôn Bá Đương có chút nhợt nhạt.
Nhưng chỉ với một nắm đấm đã khiến lão chảy máu cuồn cuộn.
Vết thương mà Lý Phong gây ra cho lão thực sự quá nặng.
Sau một thời gian ngắn chữa trị như vậy căn bản không thể khôi phục hoàn toàn được trạng thái ban đầu.
Bây giờ, điều duy nhất lão phải làm là.
“Hương Nhi!”
“Trung Mưu!”
“Có!” Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu đồng thanh!
“Hai cháu mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt, để lại gốc rễ cội nguồn cho nhà họ Tôn chúng ta”.
Tôn Thượng Hương phẫn nộ hét lớn: “Cháu thề sẽ cùng sống chết với gia tộc chúng ta!”
“Đi mau!”
Vào lúc Tôn Bá Đương hét lên, nhóm người Châu Vũ lại xông đến!
Lần này, tất cả mọi người đều dốc hết sức lực!
Quyết sống chết!
Tôn Thượng Hương đang cầm trong tay một thanh kiếm sắc bén khắc hình côn trùng và chim.
Cô ta di chuyển linh hoạt, động tác nhanh gọn.
Thanh kiếm trong tay, mỗi lần lại đâm vào chỗ hiểm nhất của kẻ thù!
Tôn Bá Đương nhìn thấy Tôn Thượng Hương giỏi giang như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên trời cười lớn: “Không hổ danh là cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617569/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.