Chung Vô Thất đã giơ tay, ngăn Ngô Chí Vinh nói.
“ Sư đệ, huynh đã nói với đệ bao lần rồi? Đệ nên thay đổi cái tính cách lỗ mãng này đi”.
“Muốn làm việc lớn, sao có thể để việc con con thế này khiến mình rối lên cơ chứ?”
“Nói thế nào đệ cũng là người đứng đầu một gia tộc, cần làm gương cho con cháu chứ”.
Bây giờ Ngô Chí Vinh giống như kiến bò trên chảo.
Ông ta liên tục nói: “Huynh à, việc này không lo không được!”
“Huynh nghe xong, chắc chắn sẽ giống đệ thôi”.
Chung Vô Thất cười bình thản, nói: “Vậy đệ nói huynh nghe, có chuyện gì mà khiến huynh hoảng hốt lên như đệ?”
Ngô Chí Vinh thì thầm vào tai Chung Vô Thất vài câu.
Đột nhiên, mặt nước vốn tĩnh lặng lăn tăn từng tầng từng tầng sóng.
Là cá đã cắn câu sao?
Không phải
Là cần câu động đậy rồi.
Cần câu trong tay Chung Vô Thất đã rung lên mãnh liệt!
“Cái gì?”
“Bốn gia tộc lớn! Bốn đại tông sư dẫn người giết sạch Đông Hải?”
Khi Chung Vô Thất nghe được tin này, mặt liên biến sắc.
Người luôn thản nhiên như ông ta liền trợn trừng mắt.
Con ngươi như muốn nhảy ra ngoài rồi!
Bốn đại tông sư!
Bất cứ ai trong bốn người họ đến.
Đều có thể khiến Đông Hải dậy sóng!
Điều này sao có thể khiến Chung Vô Thất không khỏi kinh hoàng cơ chứ?
Sao không kinh hoàng?
Làm thế nào không loạn?
Chung Vô Thất vứt cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617512/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.