“Tất cả bọn họ đều phải bắt đầu từ những chức vụ cơ bản nhất”.
“Không ai được thăng chức nếu như không đạt được thành tích gì”.
“Đây là quy tắc của tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi”.
Lúc này, trên mặt Liễu Hồng Hoa vẫn nở nụ cười.
Bà ta vừa kéo tay áo ông cậu, vừa nói: “Nhưng con gái tôi thì không giống với bọn họ”.
Ông cậu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, không giống, không giống”.
Liễu Hồng Hoa liếc nhìn Hứa Mộc Tình đang đứng trên cầu thang.
“Hai chị em chúng nó từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu nặng”.
“Xin lỗi, ở chỗ tôi không có cái gọi là người thân. Tập đoàn chúng tôi chỉ quan tâm đến năng lực và nhân phẩm”.
Hứa Hiếu Dương nói xong, dứt khoát ngồi xuống sofa, nhắm chặt mắt không nói gì thêm.
Ông cậu ra dáng phụ huynh: “Hiếu Dương à, chúng ta đều là họ hàng thân thích”.
“Người xưa có câu, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nước phù sa không chảy ruộng ngoài”.
“Tập đoàn của cháu lớn như vậy, cần thêm một vài người đáng tin cậy để quản lý”.
“Cậu, cậu nói đúng. Nhưng có một số người, cháu không thể tin được”.
“Hơn nữa, cháu sẽ không làm trái với quy tắc của tập đoàn chỉ vì một người thân đâu”.
Nghe xong câu này, Liễu Hồng Hoa tức giận đứng lên, chỉ vào Hứa Hiếu Dương: “Cái gì mà một người thân!?”
“Gia đình cậu có bao nhiêu người thân?!”
“Lẽ nào mấy người nhẫn tâm độc ác như vậy, trơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617483/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.