Ông ta đột ngột đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lý Nhị Ngưu, kéo nhẹ.
“Hây a!”
Cánh tay Lý Nhị Ngưu đột nhiên trật khớp!
“Ồ? Không ngờ cơ thể mày đã được đả thông kinh mạch.”
“Khá lắm, khá lắm, đổi lại là người khác thì cánh tay này đã tàn phế rồi”.
Cuối cùng, Điền Vong Hỉ cảm thấy có phần hứng thú.
Ánh mắt ông ta toát lên sự cười đùa cợt nhả.
Giống như mèo vờn chuột.
“Vậy tiếp theo, cho tao xem người mày rốt cuộc có sức chịu đựng như thế nào?”
“Đừng có mà chết giữa chừng, nếu không tao sẽ giết sạch ững người ở đây”.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Khắp biệt thự vang lên tiếng Lý Nhị Ngưu bị đánh!
Hết đòn này đến đòn khác!
“Ha ha ha, khá lắm, khá lắm, mày là bao cát tốt nhất tao từng gặp!”
“Đứng dậy, mày đừng dậy cho tao!”
Lý Nhị Ngưu loạng choạng đứng dậy, mình đầy thương tích.
Vừa mới đứng dậy, Điền Vong Hỉ lại đấm một đòn rất mạnh vào bụng Lý Nhị Ngưu.
Toàn thân Lý Nhị Ngưu rung lên, trượt mấy mét trên đất, dừng lại cách tường chỉ còn mười mấy centimet.
Anh ta ôm bụng, từ từ khụy xuống thở hổn hển.
Hơi thở của Lý Nhị ưu đã trở nên khàn khàn.
Tầm nhìn của anh ta đã mờ dần, sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn.
Lý Nhị Ngưu khổ sở gắng sức đỡ lấy thân thể mình, từ từ ngẩng đầu lên.
Anh ta lờ mờ nhìn thấy Điền Vong Hỉ bước từng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617406/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.