Hứa Mộc Tình nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Cuộc họp tối nay để đấu thầu, tất cả mọi người đều có thể tham gia, tại sao tôi phải rời đi?”
Tôn Mỹ Trân mất kiên nhẫn nhìn Hứa Mộc Tình: Tôi bảo cô cút đi thì cô lập tức cút đi, nói nhiều thế làm gì!”
Thấy Hứa Mộc Tình vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Đôi lông mày được tỉa tót gọn gàng của Tôn Mỹ Trân khẽ nhăn lại.
Cô ta chìa một ngón tay ra.
Ngón tay được sơn đủ màu sắc lòe loẹt.
Móng tay sắc nhọn của cô ta chỉ vào Hứa Mộc Tình.
Cô ta từ từ ngẩng đầu lên.
“Cô biết tôi là ai không?”
Hứa Mộc Tình nét mặt nghiêm túc, không sợ quyền thế.
Đối mặt với người phụ nữ kiêu ngạo và độc đoán trước mắt.
“Tôi không biết cô là ai”.
“Nhưng tối nay, tất cả cơ hội đều rất công bằng”.
“Bất kể quy mô doanh nghiệp to hay nhỏ, mọi người đều có thể đứng ở đây và đạt được cơ hội bằng chính năng lực của mình”.
“Cô kích động đi vào như thế, rồi sau đó lại nhe nanh múa vuốt bắt tôi rời đi, chứng tỏ lương tâm cô đang cắn rứt”.
“Ha!”
Tôn Mỹ Trân đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ.
Cô ta bị Hứa Mộc Tình làm cho tức điên lên, sau đó cô ta bật cười.
Tôn Mỹ Trân nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình với dáng vẻ cao ngạo.
“Cả cái Thiên Môn này, số người dám nói với tôi câu đó chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2617157/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.