cuối không? Nếu là bình thường bật bài hát này ở đâu cũng sẽ khiến người khác khó chịu.
Dù sao bài này nghe rất tục.
Nhưng giờ nghe bài này trên xe buýt lại khiến cả nhà Hứa Mộc Tình có cảm nhận hoàn toàn khác.
Tiếu tấu của nó mạnh, nhịp điệu lại nhanh, bài hát này từng rất nổi.
Nghe thấy bài hát này, cảm giác sợ hãi đến rợn người trên xe buýt lập tức đỡ hẳn.
Lý Phong nói với Liễu Ngọc Phân: "Những lúc thế này nên mở những bài hát phổ biến hoặc quốc ca cũng được".
Cả nhà Hứa Mộc Tình gật đầu lia lịa.
Lúc này xe buýt đến bến rồi.
Thời gian cửa sau mở ra khá lâu.
Một đám người mà mắt thường không nhìn thấy lũ lượt kéo xuống.
Cả nhà Hứa Mộc Tình rõ ràng cảm nhận được bọn họ rời đi.
Kể cả "người" đi đến đâu nước nhỏ đến đấy cũng xuống.
Hứa Mộc Tình nhìn về phía điểm dừng, hai mắt trợn to.
Bởi vì đây là nhà tang lễ.
Cả nhà Hứa Mộc Tình đều có ấn tượng với nhà tang lễ này.
Trước kia mỗi lần Liễu Ngọc Phân về nhà bà ngoại đều phải đi qua nhà tang lễ này.
Bọn họ nhớ bình thường tài xế xe buýt sẽ không dừng lại ở đây.
Cửa xe buýt từ từ đóng lại, xe tiếp tục chạy.
Như mọi khi thì cả nhà cô sẽ đến điểm cuối bến xe buýt.
Điểm cuối ở quê bà ngoại cô là trên huyện.
Sau khi đến bến bọn họ đi bộ khoảng mười phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2585878/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.