Hứa Hạo Nhiên chạy đến hỏi: "Ông ơi, cây đằng sau ông bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Hơn 1700 năm".
Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc há hốc miệng: "Không phải chứ, nhiều năm vậy, cái cây này sắp thành tinh rồi".
Câu nói bâng quơ của Hứa Hạo Nhiên lại khiến vẻ mặt của vài người già trong làng hơi thay đổi.
Sau đó, ông già vừa trả lời Hứa Hạo Nhiên nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Cậu này! Các cậu không phải là nhóm người đầu tiên khám phá ngôi làng của chúng tôi".
"Làng chúng tôi cùng làng bên cạnh, không có gì khác biệt".
"Điều duy nhất có thể nói là làng của chúng tôi quả thực đã đào tạo ra rất nhiều quan chức".
"Nhưng đó đều thuộc xã hội cũ rồi".
"Bây giờ, chỉ còn lại vài người già trong làng chúng tôi thôi".
"Muốn quay thì vào sớm. Quay xong thì đi đi".
"Buổi tối quấy rầy chúng tôi ngủ, đừng trách chúng tôi vác gậy trúc đuổi đánh nhá".
Hứa Hạo Nhiên gật đầu liên tục.
Khi cậu ta quay người đi về phía Lý Phong, ông lão đột nhiên gọi Hứa Hạo Nhiên lại và nói với cậu ta.
"À đúng rồi, các cậu đừng đi tới từ đường làng chúng tôi. Đó là nơi thờ cúng tổ tiên của chúng tôi".
"Vâng, vâng".
Hứa Hạo Nhiên liên tục hứa hẹn.
Sau đó, cậu ta lon ton đến bên cạnh Lý Phong và nói với Lý Phong.
"Anh rể, cách nói chuyện của ông già lúc nãy kỳ quái thật đấy".
"Rất có thể có điều gì đó bất thường trong ngôi làng này".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2585745/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.