Mặc dù Loa Nhỏ không hiểu ý của Lý Phong, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một con hạc giấy bay được.
Cậu ta bỏ hạc giấy vào túi áo khoác, chắp tay chào Lý Phong, sau đó xoay người chạy đi.
Khi Loa Nhỏ rời đi, Lý Phong chậm rãi quay người nhìn về phía bóng cây khá tối bên phải.
Anh lạnh lùng nói về phía bóng cây: "Anh đứng ở đó lâu như vậy, chân không đau sao?"
"Này, tao nói chứ, sao mắt chó của mày luôn tinh thế nhỉ? Tao ở chỗ nào mày cũng có thể nhìn thấy được".
Dứt lời, Hứa Thiên Tứ từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Lúc này, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười tự tin, trong nụ cười còn mang theo một phần trêu ngươi.
"Lý Phong, tao nghe nói hình như mày cưới bốn người vợ. Hahaha, giờ không ứng phó nổi nhỉ, đau đầu lắm phải không, muốn chết lắm phải không?"
Trong tiếng cười của Hứa Thiên Tứ, Lý Phong đột nhiên nói: "Anh có bị ngu không?"
"Ăn cơm bát to, ngủ giường lớn, lái ô tô hạng sang, sống trong biệt thự, tam thê tứ thiếp, đây là ước mơ của mọi đàn ông đấy".
Lúc này, Lý Phong vắt chéo chân, cả người dựa vào lan can, thỉnh thoảng lại nhả ra khói, lộ ra một nụ cười xấu xa.
"Nói đến đây, tôi còn muốn cám ơn anh đấy".
"Từ lâu tôi đã nhận ra tình cảm của ba cô gái đó đối với mình".
"Chỉ là lúc đó tôi cũng không có nghĩ nhiều, tôi nghĩ dần dần tình cảm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2585583/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.