Khi Ngô Hữu Lợi nói điều này, Lý Phong nhìn chằm chằm vào hắn và cười hỏi: Vậy tôi muốn hỏi anh, anh đã ở đâu khi Trương Miêu Miêu xảy ra chuyện?"
Ngô Hữu Lợi khoanh tay trước ngực với vẻ mặt tự mãn: "Đương nhiên là tôi ở nhà".
"Ngoài tôi ra, trong nhà còn có bốn năm anh em tốt mà tôi gọi đến chơi nữa".
Lý Phong chớp chớp mắt: "Ý của anh là anh cố tình gọi họ đến à?"
“Anh nói câu này là có ý gì?”, Ngô Hữu Lợi nhảy dựng lên như bị kim châm vào mông.
Hắn chỉ vào Lý Phong: "Lẽ nào anh đang nghi tôi là hung thủ, anh đùa kiểu gì vậy?!"
"Đêm đó, có bốn người trong nhà tôi. Làm sao tôi có thể bắt được Trương Miêu Miêu ở xa như vậy, với cả tại sao tôi phải bắt cô ta?"
Hứa Hạo Nhiên bên cạnh nói: "Không phải anh vừa nói là cô ta nợ anh à".
"Vậy thì cô ta phải đi làm để trả nợ cho tôi, đúng không? Nếu tôi bắt cô ta đi, cô ta sẽ không kiếm được đồng nào, thế thì có tích sự gì?"
Ngô Hữu Lợi đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hứa Hạo Nhiên từng bước đến gần, đút hai tay vào túi, cười nói: "Anh bạn, đương nhiên là mấy cô gái xinh đẹp đáng giá nhất rồi".
"Mấy cô gái xinh đẹp này chỉ cần banh háng ra là tiền cứ phải nói là từng bó từng bó lớn ấy chứ!"
"Nếu anh nhốt họ vào trong một căn phòng nhỏ rồi bắt họ làm trò tiêu khiển cho đàn ông, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2585572/chuong-913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.