Nhưng lúc này Tiêu Hợp Trịnh không nhìn thấy.
Đợi đến lúc phi công phát hiện ra, quay đầu lại nhìn thì thấy sóng biển đã ập đến trước mặt rồi.
"Ối! Chết rồi!"
"Aaaaa!"
Tiếng hét chói tai vang lên, ngọn sóng thần cao hơn hai mươi mét đã cuốn lấy chiếc phi cơ.
Mà phía sau cơn sóng này có một chiếc trực thăng đang bay trên cao.
Sắc mặt Lý Phong lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt.
Anh chả quan tâm đến sống chết của đám cậu ấm đó.
Những người này chết cũng là do gieo gió gặt bão.
Nhưng Hứa Mộc Tình mềm lòng hơn Lý Phong nhiều.
Cô nắm lấy tay Lý Phong nói: "Chồng ơi, chúng ta có cách nào giúp bọn họ không?"
Lý Phong lắc đầu.
Không kịp rồi, trước mặt mẹ thiên nhiên thì con người vô cùng nhỏ bé.
"Cho dù em có chuẩn bị trước đi chăng nữa".
"Thì lúc tai họa ập đến cũng chỉ có thể cứu chính mình và người thân mà thôi".
"Nếu đám người này nghe anh ngay từ đầu thì có lẽ đã không chết".
"Tiếc là muộn rồi".
Lý Phong nói với phi công: "Về thôi".
"Vâng!"
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi dồn sự chú ý lên hòn đảo nhỏ.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của phi công, cả hai người đều sững sờ.
Vì người phi công này đeo kính và đội mũ.
Mà vị trí ngồi của người đó khiến Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi không thể nhìn rõ dáng người và khuôn mặt được.
Nhưng giọng nói của người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2585481/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.