Nghe thấy Trần Quả nói thế, Cố Ngôn Hi vội lắc đầu.
"Không được đâu, cái thứ này nhìn ghê thế, sao mà ăn được chứ?"
Hứa Mộc Tình cười nói: "Có khi thật sự ăn được thì sao, chúng ta cứ thử xem?"
Tuy là hình thù của nó nhìn rất ghê.
Mà nó lại còn rất to nữa, bình thường con gái mà nhìn thấy nó chắc chắn sẽ sợ hãi bỏ chạy.
Nhưng vừa nãy Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi mò mẫm hơn nửa tiếng ngoài biển, không chịu nổi ánh mặt trời gay gắt như vậy.
Với những cô gái thích làm đẹp thì ánh nắng là kẻ thù lớn nhất.
Hai người không muốn ra biển mò mẫm nữa đâu.
Nếu không đến lúc lên bờ sẽ đen như than mất.
Ba cô gái bàn bạc, sau đó bắt tay vào chuẩn bị đồ.
Trần Quả tìm được một cành cây to ở rừng cây bên cạnh.
Còn Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi thì khiêng một đống đá lại.
Hứa Mộc Tình bắt đầu chỉ đạo.
Cô bảo Cố Ngôn Hi chạy đến bên kia cây dừa, bên chân hai người đặt hai hòn đá.
Rồi nói với Trần Quả: "Trần Quả, chị và Ngôn Hi giúp em".
"Nhưng em vẫn là người bỏ sức chính đấy".
"Chờ bọn chị xua con này từ trên cây xuống
"Đến lúc đó em lao lên cho nó một gậy nhé".
Trần Quả tuy là gật đầu nhưng thực ra trong mắt cô vẫn hơi sợ hãi.
Mặc dù dưới sự dãy dỗ của Lý Phong, thực lực của cô ấy đã mạnh lên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-la-chang-trai-nam-ay/2585476/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.