Cánh cửa nặng nề từ từ được đóng lại.
Ánh đèn chiếu từ bốn phương tám hướng, soi sáng toàn bộ căn phòng, không có góc tối nào. Còn Khương Trầm Ngư tắm trong ánh đèn sáng trưng như ban ngày, im lặng ngồi một lúc, sau đó đi đến trước một bình hoa, tóm lấy, ném mạnh về phía tường một cái, “choang choang”, chiếc bình hoa vỡ tan.
Nàng lại đi đến bên những chiếc bình hoa khác, nhấc lên, ném một cái; nhấc lên, ném một cái; nhấc lên... choang choang, choang choang, choang choang... Không lâu sau, trên mặt đất toàn mảnh gốm vỡ. Còn nàng vẫn không ngừng nghỉ, xông đến kéo ghì bức rèm trướng, dùng sức xé toang.
Xoẹt xoẹt xoẹt... Không đủ! Không đủ! Như thế còn lâu mới đủ!
Những âm thanh này hoàn toàn không thể làm tiêu tan nỗi thống khổ trong lòng nàng! Còn có gì nữa! Còn có gì nữa?
Khương Trầm Ngư nhìn quanh, những thứ có thể ném đã ném hết, những thứ có thể xé đã xé hết, những thứ có thể đập đã đập hết, đập đến mức không còn gì để đập như thế, xé đến mức không còn gì để xé như thế, phá đến mức cả một gian nhà ngổn ngang vỡ vụn xong, nàng cũng không thể chịu đựng được, vật ra đất mà khóc thất thanh.
Rõ ràng tất cả đều có thể ổn thỏa!
Rõ ràng vốn có thể rất hạnh phúc!
Thậm chí nàng đã lựa chọn từ bỏ tương lai của mình để chuẩn bị trút mọi tâm huyết vào Tân Dã, bảo vệ nó, bảo vệ giang sơn Bích quốc, cùng tỉ tỉ sống tiếp cuộc sống tương thân tương ái...
Tại sao phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc/559976/quyen-2-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.