Chương trước
Chương sau
Khi nàng cùng Chiêu Doãn vào trong Bách Ngôn đường, bảy người đã chờ sẵn ở đó. Hành lễ theo lệ xong xuôi, vẫn là người áo tím ngồi ở cuối cùng đứng lên nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, sáng sớm hôm nay bồ câu bay về, đã chứng thực được chuyện Quan Đông Sơn đưa cho Khương Hiếu Thành một trăm vạn lượng để đặt cọc mua bản chép tay ‘Quốc sắc thiên hương phú’, đợi bản chép tay đến tay, sẽ trả nốt một trăm bốn mươi vạn lượng còn lại”.
Chiêu Doãn thong thả nói: “Hóa ra chữ của Cơ ái phi lại đáng tiền như vậy, bảo nàng viết thêm vài bài, Bích quốc cũng bớt được khối việc”.
Người áo xám cười giả lả, nói: “Là Quan Đông Sơn thấy lợi tối mắt, muốn kiếm năm trăm vạn lượng từ chỗ Nghi vương bệ hạ”.
Trong mắt Chiêu Doãn lóe lên một tia không vui, hừ một tiếng nói: “Chỉ là một tên thành chủ Giang Đô cỏn con, lại có thể tùy tiện lấy một trăm vạn lượng làm tiền đặt cọc, Giám sát ti làm ăn kiểu gì hả?”.
Bảy người thấy y giận dữ, nhất thời không dám hó hé.
Khương Trầm Ngư thấy cứ làm căng như vậy cũng không phải là cách hay, bèn nói: “Mưu kế Tiết Thái sử dụng lần này có thể gọi là liên hoàn kế. Đổi lại hầu hết mọi người, biết rõ có cái lợi hai trăm sáu mươi vạn lượng bày ra ở đó, dù có phải dốc hết vốn liếng ra cũng phải cược một ván. Quan Đông Sơn ở trong cuộc, càng lún càng sâu, cũng là điều bình thường. Bây giờ so với việc truy cứu Giám sát ti có làm hết chức trách giám sát quan lại có liêm khiết chí công vô tư hay không, chi bằng nghĩ xem có thể giúp Tiết Thái việc gì không. Chuyện Giang Đô sớm được giải quyết ngày nào, hoàng thượng cũng có thể trừ được mối tâm bệnh ngày đó”.
Những lời này nói ra trong nhu có cương, khiến người ta không thể phản bác, chỉ có thể gật đầu khen phải, sắc mặt Chiêu Doãn cũng dịu đi rất nhiều.
Người áo tím nói: “Không sai, lần này Tiết Thái đúng là dùng liên hoàn kế. Sau khi hắn và Khương Hiếu Thành đến Giang Đô, đã không thăm dò tình hình hạn hán, cũng không truy cứu trách nhiệm, mà ăn chơi trác táng, cơm rượu no say, khiến cho quan viên ở đó cảm thấy bọn họ chẳng qua chỉ là hạng tầm thường. Kế đó, hắn lại lập tức tuyên bố triều đình sẽ cấp một khoản cứu trợ thiên tai, loại bỏ tâm lý đề phòng của bọn họ. Đến khi thân quen rồi, hắn bắt đầu thể hiện kiến giải trác việt và nhãn quang tinh chuẩn của hắn về phương diện đồ cổ thư pháp. Chiếc đĩa đựng thức ăn cho chó đó có lẽ là được sắp đặt từ trước, nhưng chiếc vòng của ca cơ kia lại thực sự là hàng nhái, bị hắn nhìn ra, vạch mặt trước mọi người. Sau đó, chúng ta tra ra, chiếc vòng giả đó là do Quan Đông Sơn tặng. Cũng có nghĩa là, từ chiếc vòng Băng Hoa Phù Dung giả, Tiết Thái đã nhận ra bộ mặt ham hư vinh, nông cạn, tham lam vô sỉ của Quan Đông Sơn, liền chọn hắn làm vai chính cho vụ lừa đảo này”.
Người áo xanh lục vuốt bộ râu đẹp, ra chiều khinh bỉ nói: “Cái tên Quan Đông Sơn này, đến quà tặng cho tình nhân mà cũng dám làm giả, thực sự quá bỉ ổi”.
Khương Trầm Ngư đứng bên nghe thấy, trong lòng không khỏi thấy nực cười: Tâm lý bọn đàn ông có lúc thật sự rất kỳ lạ, lừa trên gạt dưới thì xem như chẳng có gì, chẳng qua chỉ là một phương thức sinh tồn trong quan trường mà thôi, nhưng tặng tình nhân đồ giả thì lại cảm thấy đó là chuyện đáng thóa mạ phỉ nhổ. Thật ra, làm giả thứ gì cũng đều là hành vi xấu xa như nhau, còn phải phân biệt cao thấp sao? Nực cười.
Người áo tím tiếp tục phân tích: “Vì thế, tối đó khi Quan Đông Sơn không kiềm chế nổi, mời Tiết Thái đến tham quan bộ sưu tập của hắn, Tiết Thái cố ý không phát biểu cảm tưởng, là có hai mục đích. Thứ nhất là kéo dài thời gian, phải biết là khi sự nghi ngờ của một người chưa được giải đáp, thời gian kéo dài càng lâu, hắn sẽ càng tin tưởng độ chân thực của đáp án; mục đích thứ hai là phải xem xem bộ sưu tập của người khác như thế nào, rồi lựa chọn đối tượng dễ lừa nhất cũng đáng để lừa nhất trong đó rồi mới ra tay. Như thế, cuối cùng đã chọn Quan Đông Sơn”.
Người áo xám bổ sung: “Tiết Thái biết chỉ dựa vào một mình hắn nói thì sẽ không lừa nổi con cáo già Quan Đông Sơn, cho dù nhất thời cắn câu, nhưng cũng sẽ mau chóng cảnh giác. Cho nên, hắn nhân lúc sắt còn nóng, lập tức buông mồi thứ hai”.
“Chính xác”. Người áo tím gật đầu: “Đó chính là Nghi vương Hách Dịch”.
Nghe nhắc đến cái tên Hách Dịch, tuy là xa cách vạn nước nghìn non, nhưng Khương Trầm Ngư vẫn cảm thấy có chút thú vị đó, bây giờ có ổn không? Cũng không biết Tiết Thái hứa gì với chàng, mà đến chàng cũng nhận lời giúp đỡ.
Người áo xám cười nói: “Hách Dịch là ai? Người trong thiên hạ đều biết, đó là thần tài sống, đại phú ông đệ nhất, sự góp mặt của ngài giống như cho tất cả mọi người uống một viên Định Tâm hoàn, cũng giúp cho đại cục trở nên chân thực, đáng tin cậy hơn”.
“Nhưng Tiết Thái đương nhiên không dễ dàng để lộ mục đích thực sự của hắn, cho nên hắn đã mua liền tám bức tranh chữ của Quan Đông Sơn, để Quan Đông Sơn nếm được vị ngọt, rồi lại lấy lợi ích lớn hơn để dẫn dụ hắn, Quan Đông Sơn đương nhiên mắc lừa, khao khát kiếm năm trăm vạn lạng của Hách Dịch, cứ như thế sa vào bẫy của Tiết Thái”. Người áo tím báo cáo đến đây, gấp lại cuốn sổ, mỉm cười nói: “Chuyện sau đó thần nghĩ chúng ta có thể không cần phân tích nữa”.
“Không tồi”. Chiêu Doãn gật đầu, chậm rãi nói: “Chuyện phía sau, chỉ cần thong thả xem màn kịch hay là được”.
Tất cả sau đó đúng như suy đoán của bảy người trong Bách Ngôn đường. Ba ngày sau, cái gọi là “Quốc sắc thiên hương phú” được chuyển đến tay Khương Hiếu Thành. Quan Đông Sơn không nói hai lời liền chi trả ngân phiếu một trăm bốn mươi vạn lượng còn lại, sau đó mau mau chóng chóng cầm bút tích do Cơ quý tần tự tay viết đó đi tìm Hách Dịch, đến lúc đó mới phát hiện lầu không người mất bóng, không thấy Hách Dịch đâu cả.
Điều cực kỳ chấn động là hắn phái bốn người đi tìm kiếm khắp nơi, khó khăn lắm mới tìm thấy Nghi vương bệ hạ trên một chiếc thuyền chuẩn bị xuất hành, nhưng Nghi vương chỉ thở dài một tiếng, đổ ly rượu trong tay xuống dòng sông đã cạn một nửa, ngậm ngùi nói:
“Đời người hận mãi như nước chảy về Đông, mối chấp niệm này của ta cũng nên từ bỏ rồi”. Nói rồi liền phất tay áo tiêu sái rời đi, không chút vấn vương.
Quan Đông Sơn trơ mắt ra nhìn con vịt béo dâng lên tận miệng rồi còn bay đi, nhưng rốt cuộc hắn chỉ là một tên quan tam phẩm quèn, sao dám bất kính với hoàng đế nước khác, không biết làm thế nào đành quay về tìm Khương Hiếu Thành. Kết quả Khương Hiếu Thành lập tức trở mặt, cười nhạt nói: “Bản chép tay này chẳng phải Quan đại nhân ngươi cầu xin ta lấy giúp sao? Bây giờ lại nói không cần nữa? Coi hạ quan là cái gì? Coi Cơ quý tần là cái gì? Lại coi đương kim hoàng hậu nương nương là cái gì? Cứt ị ra rồi lẽ nào còn có thể ăn lại được?”.
Quan Đông Sơn ngậm bồ hòn làm ngọt, mặt mày ủ rũ về tới nhà, càng nghĩ càng cảm thấy lạ, liền đi tìm Tiết Thái, kết quả còn chưa đến được chỗ Tiết Thái, thì đã có một đám quan binh tới, không nói không rằng trói gô hắn lại, giải lên công đường.
Ngồi trên công đường, Khương Hiếu Thành thân mặc quan phục chỉnh tể, vừa cười lạnh lùng vừa khép hắn vào mười hai tội trạng, liệt kê từng khoản từng khoản hắn đã tham ô nhận hối lộ trong những năm qua, cũng không cần hắn điểm chỉ mà đã tống vào đại lao.
Trong hai ngày sau đó, với khí thế dứt khoát quả quyết, bắt hết đám quan lại quyền quý của bản địa, lý do là trong cung mất cắp, mà bảo vật bị mất tìm thấy trong nhà bọn họ, nhân tiện kèm thêm một bản danh sách, liệt kê từng món từng món một, những món bảo vật được liệt kê chính là những thứ mà Tiết Thái đã từng xem qua khi được họ mời về làm khách trước đây.
Con đường có được những đồ vật này cũng có chút không sạch sẽ, Khương Hiếu Thành chộp được điểm này rồi một mực cho đó đều là đồ của hoàng thượng, cứ như thế định tội từng người một.
Trong một thời gian ngắn thành Giang Đô hỗn loạn vô cùng.
Sang ngày thứ tư, Khương Hiếu Thành ban bố một mệnh lệnh, gọi là trao đổi bằng giá, trồng cây gây rừng. Nghĩa là, tù nhân phạm tội tham ô bao nhiêu tiền thì lấy bấy nhiêu tiền mặt đến chuộc, hoặc là đến vùng đất được chỉ định trồng bao nhiêu cây thì có thể được miễn tội chết. Thế là kẻ có tiền lũ lượt nộp tiền, kẻ không có tiền thì ngày đêm trồng cây, ngoài Quan Đông Sơn ra, những người khác đều lần lượt được chuộc hết. Cuối cùng khi kiểm kê số tiền chuộc bọn họ thu được, cộng với hai trăm bốn mươi vạn lượng lừa được của Quan Đông Sơn, không thừa không thiếu vừa chẵn năm trăm vạn lượng, đúng bằng khoản tiền quốc khố sẽ cấp mà Tiết Thái loan truyền ra ngoài trước đó.
Chuyện này khi được báo tin về Bách Ngôn đường, mọi người nghe xong đều bật cười.
Người áo xanh lục nói: “Lấy tiền là được còn trồng cây để làm gì?”.
Người áo tím đáp: “Lục Tử không biết đó thôi, sở dĩ năm nay Giang Đô đại hạn, chính là vì một lượng lớn rừng cây bị chặt phá bừa bãi. Ngoài thành Giang Đô vốn dĩ có một cánh rừng tươi tốt, nhưng vì số gỗ đó đáng tiền nên bị thành chủ cũ sai người chặt trộm vận chuyển bán sang Nghi quốc. Đến khi Quan Đông Sơn nhậm chức, cây đã bị chặt gần hết”.
“Nói vậy chẳng phải tên Quan Đông Sơn đó cũng thật là xúi quẩy sao?”.
Người áo tím xua tay phản bác: “Lục Tử có biết thành chủ cũ là ai không?”.
“Là ai?”.
“Là chú ruột của Quan Đông Sơn. Sau khi thành chủ cũ cáo lão, định cư trong thành Giang Đô, trong những kẻ quan lại quyền quý bị bắt lần này, lão ta cũng bị tóm”.
“Quả là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt. Nuốt vào bao nhiêu, cũng phải nôn ra bấy nhiêu”. Bảy người bàn tán rất hứng thú, vỗ tay cười lớn.
Sau cùng, Chiêu Doãn nheo mắt cười nói: “Hiếu Thành và Tiết Thái làm rất tốt, đắc tội cũng khá nhiều người rồi, chuyện mua lương thực cứu tế trẫm sai người khác làm thay, để hai người bọn họ sớm được quay về”.
“Vâng. Hoàng thượng thánh minh”.
Trên buổi chầu ngày hôm sau, Chiêu Doãn chọn hai viên quan có tiếng tốt thay Khương Hiếu Thành và Tiết Thái tiếp quản việc cứu tế cho dân. Như thế, cái nạn Giang Đô đã được giải quyết thần tốc chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi. Hai vị công thần đã về tới đế đô giữa tiếng vỗ tay hoan hô và hoa tươi chào đón.
Tiết Thái rốt cuộc đã hứa với Hách Dịch điều gì?
Nghe nói khi Hách Dịch lên thuyền rời Giang Đô, có viết một lá thư trên thuyền, nội dung đại để là: “Trẫm đã phí sức lực chín trâu hai hổ, đi khắp tứ quốc, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, cho trẫm tìm thấy bản gốc ‘Liệt nữ truyện Nhân Trí đồ’, điều hiếm có nhất chính là chúng được bảo tồn toàn vẹn, không hư hại chút nào. Vì thế phát giá một trăm vạn lạng, ngài có mua hay không?”.
À phải rồi, người nhận bức thư đó là Chương Hoa.
Một tháng sau, Yên vương nhận được lá thư này, vui mừng như điên, trả lời rằng: “Mua!”.
Ngày mười lăm tháng mười, Chiêu Doãn thiết yến trong cung chúc mừng công lao của Khương Hiếu Thành.
Khương Trầm Ngư đứng đầu tứ phi, sắp trở thành hoàng hậu, cùng đến dự tiệc.
Khương Hiếu Thành đã lớn đầu thế này, nhưng đây lại là lần đầu tiên được vẻ vang như thế, đương nhiên là mặt đỏ tưng bừng, ai mời rượu là uống cạn. Mà công thần thực sự là Tiết Thái đến một chỗ ngồi cũng không có, chỉ có thể đứng đằng sau Khương Hiếu Thành. Tiệc mới bắt đầu còn có mấy quan viên tiến lên phía trước mời rượu, nói chuyện với hắn, sau thấy hắn thần sắc lạnh nhạt, tâm trí để tận đâu, bèn không buồn để ý đến hắn nữa, chuyển sang tiếp tục nịnh bợ Khương Hiếu Thành.
Khi yến tiệc diễn ra được nửa chừng, Tiết Thái bèn tìm cớ cáo lui. Khương Trầm Ngư nhìn thấy, vội vàng đứng dậy, đuổi theo hắn.
Trăng sáng treo cao, gió đêm lạnh căm, đã cuối thu rồi.
Sự huyên náo trong điện lại càng làm nổi bật sự lạnh lẽo bên ngoài, Khương Trầm Ngư gọi Tiết Thái, hắn quay người lại đứng cách nàng một trượng, trong nháy mắt nàng cảm thấy có chút xa lạ.
Hắn… lớn rồi.
Vầng trán rộng thêm, mày mắt sâu thêm, nét ngây thơ dường như chỉ lưu lại một giây trên gương mặt này rồi biến mất không tăm tích, thay vào đó là vẻ sắc bén và cao thượng thuần khiết vượt xa tuổi tác của hắn.
Hắn giống như một người lớn, một tay buông thõng, một tay chắp sau lưng, đứng thẳng nghiêm trang nhìn nàng.
Thật khó có thể miêu tả được cảm giác của Khương Trầm Ngư lúc này, có chút vui mừng, có chút chua xót, còn có chút buồn bã như đánh mất thứ gì, nhưng cuối cùng đều hóa thành nụ cười. Nàng vừa bước đến vừa cười với hắn, lấy một chiếc túi gấm vô cùng tinh xảo đẹp mắt từ trong người ra.
“Cái gì thế?”. Tiết Thái cau mày.
“Ngươi mở ra là biết”. Khương Trầm Ngư chớp mắt.
Tiết Thái nghi hoặc trợn mắt nhìn nàng rồi cầm lấy túi gấm, mở ra, vẻ mặt sững sờ.
Trong túi gấm là một miếng ngọc.
Một miếng ngọc tuyệt thế.
Một miếng ngọc có thể nói là nổi tiếng nhất trên đời này - Băng Ly.
Tiết Thái di chuyển ánh mắt từ miếng ngọc lên khuôn mặt Khương Trầm Ngư. Khương Trầm Ngư bật cười: “Món quà sinh nhật ta tặng ngươi này, ngươi có thích không? Tại sao lại trợn mắt nhìn ta hung hăng như thế?”.
“Làm sao ngươi có được? Còn nữa… làm sao ngươi biết được…”. Giọng hắn càng lúc càng lý nhí, gần như không nghe thấy mấy tiếng cuối “sinh nhật của ta”.
“Ta lấy ngọc từ chỗ Hy Hòa, còn sinh nhật của ngươi… là Thôi quản gia nói cho ta hay…”.
Tiết Thái cụp mắt nhìn xuống, im lặng một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Bệnh của nàng ta… khỏi chưa?”. Nàng ta, rõ ràng không phải chỉ Thôi quản gia.
Khương Trầm Ngư thở dài ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng lơ lửng trên bầu trời đêm, buồn bã nói: “Chúng ta coi nàng ta là người điên, có lẽ nàng ta coi chúng ta mới là kẻ điên… Dù thế nào, ta nghĩ chắc chắn bây giờ nàng ta sống vui vẻ hơn trước kia rất nhiều, cũng đơn thuần hơn rất nhiều. Như thế cũng không có gì là không tốt cả, đúng không?”.
Ánh mắt Tiết Thái lay động, bỗng chuyển chủ đề: “Công tử… được chôn cất chưa?”.
“Ừm. Chôn vào giờ Mùi ngày hai mươi lăm tháng chín”.
“Ngươi có đi không?”.
Khương Trầm Ngư cười nhạt lắc đầu. Cho nàng chọn đồ bồi táng cho Cơ Anh đã là ân huệ đặc biệt của Chiêu Doãn. Buổi nhập liệm hạ táng thật sự, nàng là một hoàng phi đương nhiên không thể có mặt, cũng không có lý do gì để có mặt.
Hơn nữa, không biết vì sao kể từ hôm nàng từ Cơ phủ trở về, luống cuống khóc trước mặt Hy Hòa, còn Hy Hòa hôn nàng, thì khi đối diện với cái chết của Cơ Anh, dường như nàng không còn cảm thấy đau khổ không thể chịu đựng nữa.
Nhà Phật nói phải giác ngộ phải giác ngộ, Khương Trầm Ngư nghĩ, có lẽ chính ở khoảnh khắc đó, mình đã ngộ rồi.
Lĩnh ngộ ra rằng người đó đã đi khỏi cuộc đời mình, không bao giờ quay trở lại nữa;
Lĩnh ngộ ra rằng đời người vốn là một chu trình không ngừng vứt bỏ cái cũ và dung nạp cái mới. Duyên phận của nàng và Cơ Anh đã kết thúc rồi; nhưng sẽ nảy sinh duyên phận giữa nàng với những người khác, kể cả với những người vốn dĩ tưởng rằng sẽ không bao giờ qua lại… ví như Hy Hòa.
Năm đó, khi nàng phụng chỉ tiến cung đánh đàn cho Hy Hòa, nàng đâu nghĩ đến một ngày nào đó mình sẽ trở thành chỗ dựa, thậm chí là chỗ dựa duy nhất cho nữ tử này?
Mà Tiểu Tiết Thái trước mắt cũng vậy.
Nếu Tiết gia không xảy ra chuyện, tiểu thần đồng cao ngạo không coi ai ra gì này sao có thể trở thành bạn tốt đến mức gần như có thể tâm sự về bất cứ chuyện gì của mình?
Nghĩ đến đây nụ cười trên khóe môi Khương Trầm Ngư càng tươi hơn, khiến đường nét ngũ quan nhìn lại càng dịu dàng ấm áp lạ thường.
Tiết Thái thấy nàng như vậy, bỗng thấy mơ màng, để thoát khỏi cảm xúc lạ thường này, hắn nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.