“Khúc hát đó tên là ‘Năm tháng’ hồi còn nhỏ mỗi khi phu nhân không ngủ được, Phương thị đều hát bài này cho phu nhân nghe”. Trong ngự thư phòng, một ám vệ đứng thẳng tắp nói như vậy.
Sau ngự án, Chiêu Doãn ngồi tựa trên long tọa, một tay chống trán, một tay đặt lên tay vịn, thần sắc thản nhiên, nheo mày: “Cũng có nghĩa là bài hát đó là do Diệp Nhiễm viết?’.
“Đúng thế”. Điền Cửu do dự một lát nói: “Thực ra Diệp Nhiễm rất tài hoa, có thể viết từ sáng tác nhạc, nếu không Ngôn Duệ có tham ăn đến đâu cũng không thể thu nhận ông ta làm đồ đệ”.
Chiêu Doãn “ừ” một tiếng, không bày tỏ ý kiến gì.
Điền Cửu lại tiếp: “Phu nhân nghe Thục phi nương nương hát bài đó, lại hát không sai một chữ, hệt như bản gốc, nên coi nương nương thành người thân thiết nhất. Bây giờ, chỉ có Thục phi nương nương là có thể lại gần phu nhân, những điều nương nương nói, có lúc phu nhân hiểu, có lúc không hiểu, cả người ngây ngốc mê dại…”.
Chiêu Doãn bỗng ngắt lời hắn: “Bây giờ Trầm Ngư đang làm gì?”.
“Sáng sớm nay Thục phi nương nương dỗ phu nhân lên giường đi ngủ xong thì về Dao Quang điện dùng bữa trưa, sau đó xuất cung rồi”.
“Xuất cung?”. Chiêu Doãn chau mày.
“Vâng. Nương nương đi tiễn Giang Vãn Y”.
“Ồ?”.
Lá thu lả tả nhuộm chút sương thu, ngôi đình cô lẻ ở ngoại thành im lặng thê lương.
Khương Trầm Ngư ăn vận như một văn sĩ, Hoài Cẩn theo sau cũng ăn vận như thư đồng, đến để tiễn biệt Giang Vãn Y.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc/559947/quyen-2-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.