Chương trước
Chương sau
Một người trong đó nói: "Bọn Lão Thất cũng đang trên đường, sẽ mau đến thôi".
"Không có gì...". Cơ Anh kéo tay Tiết Thái, đẩy hắn ra trước mặt mọi người: "Tìm các ngươi qua đây là để tuyên bố một việc, ba người các ngươi cũng sẽ truyền lệnh xuống cho những người không đến được. Từ hôm nay trở đi, Tiết Thái chính là người thừa kế của Bạch Trạch".
Ba người đưa mắt nhìn nhau một lượt, rồi lại nhìn Tiết Thái, xong lần nữa quỳ xuống: "Bái kiến tân chủ".
Tiết Thái cắn chặt môi, bước chân hơi dịch chuyển giống như muốn lùi về phía sau, nhưng cuối cùng vẫn bước lên phía trước, một đứa trẻ với thân hình bé nhỏ như thế đứng trước mặt những người lớn hơn hắn rất nhiều, cất tiếng: "Đứng... đứng dậy đi".
"Đa tạ tân chủ". Ba người đứng dậy.
Vẻ vui mừng lộ rõ trong đáy mắt của Cơ Anh, chàng quay đầu sang dặn dò Chu Long: "Hãy đưa ta qua đỉnh núi bên kia".
"Vâng". Chu Long lập tức ôm lấy chàng đi về phía đỉnh núi.
Rừng cây lần lượt rơi lại phía sau, khi đứng trên đỉnh một vách núi, cả Hồi thành đều thu trọn trong tầm mắt, mà nơi xa hơn, cây cối um tùm tươi tốt, cùng với ánh sáng càng lúc càng rõ, màu sắc cũng càng lúc càng tươi tắn hơn, lộ rõ vẻ đẹp tráng lệ mà chỉ thiên nhiên mới có.
Từ trong lòng Chu Long, Cơ Anh ngẩng đầu lên, si ngốc ngắm phong cảnh phía xa.
Sau lưng, một người đàn ông trung niên trong đám người nghẹn ngào nói: "Chủ nhân, nếu bây giờ đi xe thật nhanh tới Nghi quốc, có lẽ vẫn còn kịp...".
Cơ Anh lắc đầu.
Một người khác nói: "Chủ nhân, còn núi xanh sợ gì thiếu củi đốt! Tuy mọi ngả đường từ đế đô đến nơi này đều đã phong tỏa, chúng ta không thể về được, nhưng đi Yên quốc thì vẫn được mà..."
Người thứ ba nói nhanh: "Đúng thế! Chủ nhân, còn núi xanh sợ gì thiếu củi đốt! Trên thế gian này không có thuốc độc nào là không thể giải! Chúng thuộc hạ đi đón Giang thần y, rồi lại đi tìm Ông Lão, hai người ấy hiệp sức chắc chắn sẽ giải được chất độc của chủ nhân."
"Chủ nhân không thể từ bỏ!".
"Chủ nhân! Cầu xin người. Trước hết chúng ta rời khỏi Bích quốc! Thế lực của Khương Trọng có lớn hơn nữa, quyền uy của hoàng thượng có mạnh hơn nữa, chỉ cần ra khỏi Bích quốc thì không gì là không...".
"Chủ nhân..."
Dường như Cơ Anh đều không nghe thấy những lời cầu xin đó, chàng vẫn hỏi Chu Long: "Bên kia có phải là hướng về đế đô không?"
"Vâng".
"Độc tính phát tác quá nhanh, tầm nhìn của ta càng lúc càng nhòa...". Cơ Anh nheo mắt. "Nhưng, ta có thể tưởng tượng được dáng vẻ của nó... Đế đô là nơi đẹp nhất Bích quốc, bốn mùa trong năm khí hậu ôn hòa, cứ độ xuân về rừng hoa Hồng viên lại nở rộ, đẹp không tả xiết... đẹp không tả xiết...".
Tiết Thái nhớ đến một chuyện, vội vàng móc chiếc bản chỉ trong người ra, đưa cho chàng.
Cơ Anh run run cầm lấy chiếc bản chỉ, nụ cười trên gương mặt biến mất, ngàn vạn cảm xúc dâng trào trong đáy mắt, sau đó, chầm chậm đưa chiếc bản chỉ lên môi, giữ nguyên tư thế hôn đó, không hề động dậy.
Ba người kia vẫn tiếp tục cầu xin thảm thiết.
Tiết Thái bỗng nói: "Các người đừng nói nữa, vô ích rồi".
Ba người sững sờ, ngẩng đầu lên đau đớn nhìn hắn.
Ánh mắt của Tiết Thái từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Cơ Anh, chậm rãi nói: "Bởi vì... tha hương không phải là cố quốc".
Tha hương không phải là cố quốc.
Cho nên, đừng nói Cơ Anh vốn không thể đi nổi. Mà cho dù có cơ hội, chàng cũng không đi.
Tuy biết Bích quốc đầy rẫy nhiễu nhương, tuy biết Khương Trọng sẽ truy sát chàng, hoàng thượng cũng không buông tha chàng, nhưng, chàng vẫn không thể trốn sang nước khác.
Trong cuộc đời con người, có những kiên trì, có những lưu luyến trong mắt người khác có lẽ là rất mù quáng ngoan cố không thể nào lý giải nổi, nhưng lại quý giá lạ thường.
Cơ Anh nhìn dãy núi dưới ánh dương buổi sớm, đặt nụ hôn lên thứ mà chàng yêu quý nhất. Nét mặt của chàng thanh thản, dịu dàng, cũng chân thật nhất.
Chàng đang nghĩ gì?
Khoảnh khắc này, phải chăng chàng đang nhớ đến người làm ra nó? Phải chăng đang nhớ đến rất lâu rất lâu về trước, khi chàng còn căng tràn sức trẻ đã từng yêu rất rất sâu đậm người con gái yêu kiều mỹ lệ đó? Phải chăng đang nhớ đến những phút giây trái tim mình thổn thức loạn nhịp mỗi khi đến gần nàng, rồi mượn cớ mua hoa của nàng? Phải chăng đang nhớ đến lời thề sẽ lấy nàng, rồi lại phải giương mắt mà nhìn nàng bị gả cho người khác? Phải chăng đang nhớ đến lúc tuyệt vọng nhất đã từng muốn vứt bỏ tất cả, dẫn theo nàng cao chạy xa bay, nhưng lại bị người trong tộc gồm cả người cha già đã lay lắt như ngọn nến trước gió của chàng quỳ gối van xin phá vỡ kế hoạch? Phải chăng đang nhớ đến phút tương phùng lại đã xa cách tựa một đời, chàng quỳ trên đất gọi nàng là phu nhân, còn người con gái ấy băng lạnh nhìn chàng?
...
Tất cả điều này, ngoài Cơ Anh ra, không một ai hay biết.
Vĩnh viễn không ai hay biết.
Ngay cả Chu Long, những gì hắn thấy chẳng qua cũng chỉ là Cơ Anh đã vứt bỏ cơ hội tẩu thoát an toàn ở trong phường nhuộm vải, cố chấp đòi quay lại nhặt chiếc bản chỉ, để rồi trúng một mũi tên độc xé gió phi tới, đâm vào lưng của chàng.
Nếu lúc đó chiếc bản chỉ không bị Vệ Ngọc Hành vứt đi...
Nếu lúc đó Cơ Anh không quay lại nhặt chiếc bản chỉ đó...
Nếu trên mũi tên của Vệ Ngọc Hành không có độc...
Chỉ cần bất cứ điều nào trong số đó không tồn tại, kết cục đã không như thế này.
Chiếc bản chỉ này phải chăng đã khắc sâu nỗi nhớ của Cơ Anh dành cho Hy Hòa, đồng thời cũng chôn giấu oán niệm của Hy Hòa đối với Cơ Anh? Cho nên, trong thời khắc then chốt nhất, bằng phương thức đáng sợ nhất, nó đã hủy diệt Cơ Anh.
Họa thủy! Họa thủy!
Chu Long thầm thở dài trong lòng.
Khi tất cả mọi người đều tưởng Cư Anh sẽ cứ hôn mãi như thế, thì Cơ Anh lại nhìn sang Tiết Thái, cuối cùng, từ từ đưa chiếc bản chỉ ra trước mặt Tiết Thái.
Tuy chàng không nói gì, nhưng Tiết Thái hiểu ý của chàng.
Chiếc bản chỉ này hắn đã từng hỏi xin, khi ấy Cơ Anh không nỡ cho, bây giờ, trước lúc lâm chung lại cho hắn, cũng coi như bù đắp sự tiếc nuối năm đó của hắn.
Nhưng tình này cảnh này, làm sao hắn có thể nhận một vật quan trọng đến thế của Cơ Anh?
Tiết Thái lắc lắc đầu.
Cơ Anh lại đưa chiếc bản chỉ đến trước mặt hắn.
Tiết Thái vẫn kiên trì lắc đầu, mắt phải của Cơ Anh bỗng một giọt lệ.
Chất lỏng trong vắt, long lanh như hạt châu, lăn dài trên gương mặt thanh nhã vô ngần đó, trong khoảnh khắc trời đất trở nên xa xôi, trong khoảnh khắc vạn vật như biến mất, chỉ còn lại một gương mặt, một giọt lệ như thế trước mắt, ai oán giã biệt cõi đời.
Tiết Thái hoảng hốt, không dám từ chối nữa, ngoan ngoãn xòe tay ra.
Cơ Anh đặt chiếc bản chỉ vào lòng bàn tay hắn, nhưng bàn tay giơ giữa chừng của chàng đã buông thõng xuống, chiếc bản chỉ rớt trên mặt đất, lăn thêm vài vòng, cùng với đó là tiếng gào khóc thê lương của Chu Long và ba người còn lại: "Hầu gia! Chủ nhân! Hầu gia! Chủ nhân...".
Tiết Thái vội vàng quay người chuyên tâm nhặt chiếc bản chỉ, không dám nhìn.
Không dám nhìn dáng vẻ đã chết của người ấy.
Không dám nhìn vẻ mặt khi chết của người ấy.
Không dám nhìn khoảnh khắc buông tay của người ấy, là buồn bã là lưu luyến là đau thương hay là được giải thoát...
Những điều ấy, hắn đều không dám nhìn.
Một tia sáng từ từ chiếu trên mặt hắn, từ đầu bên kia mặt biển xa xôi, vầng thái dương đã bắt đầu nhô lên.
Tiết Thái nhìn vầng thái dương diễm lệ hơn cả trước đây, ánh mắt sáng rỡ, đồng tử từ nhạt chuyển sang đậm, lòng bàn tay nắm chiếc bản chỉ đó nắm thật chặt thật chặt.
Trên chiếc bản chỉ dường như vẫn còn sót lại hơi ấm của người đó.
Nhưng người đó, đã mãi mãi ra đi rồi.
Ngày mùng hai tháng tám, Giáp Dần, trời nắng. Đại cát. Thích hợp làm mọi chuyện.
Ngày hôm đó, Khương Trầm Ngư cùng với Vệ Ngọc Hành và những sứ thần khác đi xe ngựa hồi kinh. Suốt dọc đường đi, dân chúng khấu bái, tiếng hô trùng trùng, nàng nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt trầm tĩnh, từng bước từng bước, nghi thái vô song.
Ngày hôm đó, trong Lưu Ly cung Hy Hòa phu nhân say rượu nằm trên giường, tửu hứng dâng cao, uyển chuyển hòa mình múa cùng đám cơ nữ ca vũ, đắm chìm trong cảnh vàng son hoa gấm, sống trong say sưa chết trong giấc mộng.
Ngày hôm đó, nghe nói Cơ Hốt thi hứng bộc phát, chân trần tóc xõa, vung bút viết lên tường, bài thơ này từ trong cung truyền ra ngoài, các văn nhân tranh nhau sao chép, trở thành danh tác.
Ngày hôm đó, buổi trưa Khương Trọng cùng vợ dạo chơi trong vườn, ngắm nhìn những bồn hoa lan một lượt, khí hậu đương đẹp, cảnh sắc vừa xinh, phu thê ân ái, cực kỳ hòa hợp.
Ngày hôm đó, Chiêu Doãn nhốt mình trong ngự thư phòng không thượng triều, không uống lấy một giọt nước, đám thái giám sợ sệt bất an quỳ đầy mặt đất ngoài thư phòng.
Ngày hôm đó, Chương Hoa đang gảy đàn bỗng bị đứt một dây, y ngây người nhìn cây đàn một hồi, cuối cùng cau mày, cười hì hì nói: "Danh cầm mua từ cửa tiệm của ngươi lại không chắc chắn thế này, hừm hừm, hãy xem ta sẽ tính sổ với tên gian thương Hách Dịch này như thế nào".
Ngày hôm đó, Hách Dịch bỗng hắt xì khi đang phê tấu chương: "Ô... là cô nương nhà ai đang nhớ nhung trẫm đây? Thân là một đế vương lại còn anh tuấn mỹ mạo, gây ra nhiều tương tư thế, tội lỗi, thật là tội lỗi quá...".
Ngày hôm đó, Di Thù đang chải đầu thì phát hiện ra mặt gương bị nứt, nàng tức thời ném gương nổi cơn thịnh nộ, ban chết cho hai cung nữ.
Ngày hôm đó, nghe đâu là ngày đại cát hoàng đạo trăm năm mới gặp.
Bộ thứ năm: Tân hậu
Những gì phụ các ngươi, những gì nợ các ngươi,
Hãy để ta giúp các ngươi đòi hết về!
Thế nào là công bằng? Đây là công bằng!
Ta, Khương Trầm Ngư, sẽ cho các ngươi công bằng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.