Không thể không thừa nhận, càng là những nhân vật đình đám, muốn nổi danh thiên hạ thì không thể thiếu được hai chữ "địa lợi". Bởi vì thế, Vệ Ngọc Hành rời khỏi đế đô tuy anh tài vẫn còn đó, nghĩa dũng vẫn y nguyên, nhưng không thể nào làm được chuyện lớn. Lâu dần, mọi người quên mất còn có một người như vậy... Khương Trầm Ngư nghĩ đến đây, không khỏi có chút nuối tiếc, mà trong sự tiếc nuối của nàng, thuyền đã vào gần đến bờ, từ từ cập bến.
Trên bờ sông, theo tiếng hô hiệu lệnh, tiếng nhạc đón khách của Hồi thành vang lên, thật khác với những địa phương khác, trong thứ nhạc này tràn ngập màu sắc trang nghiêm và thê lương.
Một người đứng ra khỏi hàng, nhìn con thuyền cập bến đất mẹ, liền bước lên phía trước một bước, ôm quyền thi lễ nói: "Vệ Ngọc Hành của Hồi thành cung nghênh chư vị đại sứ".
Màn mưa mờ mịt, ô đỏ xoay tròn, nam tử dưới ô ngẩng đầu lên, nhướn mày, giống như có một luồng ánh sáng rớt xuống khuôn mặt hắn, trong nháy mắt trở thành vĩnh hằng.
Mưa lớn vẫn rơi rào rào, xung quanh tứ phía, chim chóc im bặt.
Áo tím giáp bạc, độc nhất vô nhị.
Thời gian năm năm, mấy độ xuân thu, hoạn lộ mờ mịt tiền đồ tối tăm, nhưng không hề làm phong độ của hắn giảm đi phân lượng nào.
Hắn cầm một chiếc ô đỏ tắm trong mưa rào, thái độ lạnh nhạt giống như một vị khách đứng ngoài cuộc.
Giây lát sau, một tiếng cười khe khẽ thong thả cất lên, Cơ Anh bước ra phía trước, đáp lễ: "Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc/559928/quyen-2-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.