Ngày tháng trên thuyền trôi qua từ từ, phàm trần thế tục dường như đã trở nên xa vời với nơi đây.
Sóng biển ì oạp vỗ, hải âu kêu lảnh lót, ánh dương ấm áp chiếu xuống sàn thuyền, cơn gió ẩm ướt lướt qua mặt, thật là mát mẻ.
Khương Trầm Ngư dựa lan can, nhìn mặt biển xanh thăm thẳm mênh mông chẳng biết đâu là bờ, ánh dương biến thành một tia sáng bảy màu sắc cầu vồng giữa những ngón tay, thời tiết tháng năm ấm áp như thế, an lành như thế, đẹp đẽ như thế, trong lòng nàng lại nảy sinh một cảm giác không chân thực.
Giang Vãn Y xách hòm thuốc đi qua. Nàng nhìn thấy, vô tình hỏi: “Có người bị bệnh à?”.
Giang Vãn Y mỉm cười với nàng: “Còn ai vào đây nữa”.
Nàng đột nhiên hiểu ra – Nghi vương bị thương. Xem ra thuyền đã ra biển, y cũng không muốn che giấu nữa. Nàng liền nói: “Ta đi cùng huynh”.
Hai người đi tới hoa sảnh, từ xa đã nhìn thấy Hách Dịch nằm trên chiếc giường quý phi bên cạnh cửa sổ, có hai thị nữ xinh đẹp hầu hạ, một người đút rượu cho y, một bóp chân cho y, thực là thoải mái.
Nhìn thấy họ bước vào, Hách Dịch vẫy tay nói: “Các ngươi đến thật đúng lúc, bình Nữ Nhi Hồng mười tám năm này vừa mới khui, mùi vị cực ngon, lại thêm ông trời nể mặt, mấy ngày nay sóng êm gió lặng thế này, cùng nhau nâng mấy chén nhỉ?”.
Giang Vãn Y mỉm cười, không nói gì, đi tới đặt hòm thuốc xuống, một thị nữ lấy ghế cho hắn ngồi, lại hiểu ý kéo tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc/559922/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.