Sau cơn kinh hoàng, Tiết hoàng hậu hình như suýt ngất đi, đám nữ quan bên cạnh lũ lượt khuyên can. Theo lý mà nói, ầm ĩ như thế, hoàng đế sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng trong điện vẫn lặng như tờ, không có động tĩnh.
Tại sao như thế? Khương Trầm Ngư không khỏi có vài phần ghi hoặc. Lúc này một cung nhân cuống quýt chạy tới bậc thềm đá, cao giọng gọi: “Khởi bẩm thánh thượng, Kỳ Úc Hầu đã đến, giờ đang ở ngoài cửa chính chờ yết kiến”.
Từ trong điện vọng ra một giọng nói: “Tuyên”. Âm thanh hoa lệ vô hạn, uyển chuyển như cát bạc chảy trên tơ lụa, đê mê hút hồn.
Tất cả lúc này mới hiểu ra, hóa ra hoàng thượng chần chừ không tỏ thái độ là vì đợt công tử. Mà chỉ cần công tử đến, trong thiên hạ này, không có chuyện gì là chàng không giải quyết nổi. Mọi người không kìm được lộ vẻ vui mừng, đặc biệt là Khương Trầm Ngư, nhất thời tim đập thình thịch, luống cuống chẳng biết làm gì.
Kỳ Úc hầu Cơ Anh.
Là em ruột của Cơ quý tần, thế tập nhất đẳng hầu (*),nghệ tinh lục học, tài đủ chin nghề (**),thiếu niên vang danh, tiên đế ngợi khen, ban cho phong hiệu “Kỳ Úc”
Hai chữ “Kỳ Úc” vốn được rút ra từ phần “ Vệ Phong” của “Thi kinh”: “Chiêm bỉ Kỳ Úc, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma” (***). Mà người đời đều cho rằng, hai chữ này vô cùng phù hợp với công tử.
Khương Trầm Ngư đã từng nhìn chàng từ xa trong buổi tiệc mừng thọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc/263368/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.