"Mấy năm qua ngươi ở Yên, bên ngoài mượn danh Hồ gia buôn bán, bên trong lén lút bán trẻ em đến Trình, làm việc cho Như Ý Môn. Hồ Cửu Tiên sinh nghi, ngươi lấy lui làm tiến, tự nguyện đến Trình quốc điều tra, tự chứng minh trong sạch. Nhưng thực tế phối hợp với Tạ Phồn Y giữ chân Tạ Trường Yến. Sau đó, giăng bẫy giết hại hai người họ ở eo biển Trường Đao rồi trở về Nghi quốc."
Tạ Trường Yến cũng rất kinh ngạc, không ngờ người này biết rõ từng nhất cử nhất động của Hồ Trí Nhân như thế. Mà kỳ lạ hơn là nàng cảm thấy trông hắn rất quen, nhưng không nhớ ra là ai. Lạ thật, rõ ràng trí nhớ mình rất tốt kia mà...
"Ngươi lấy được sự tín nhiệm của Hồ Cửu Tiên, hy sinh một nhóm đệ tử Ngân Môn, đẩy hết chuyện bán người cho kẻ khác. Hồ Cửu Tiên bị ngươi qua mặt, cho phép ngươi quay lại Yên quốc. Giữa chừng ngươi biết tin Tạ Trường Yến chưa chết, còn được Tú Kỳ Quân hộ tống về Yên, ngươi lập tức phái người lên thuyền, giết chỉ huy và tất cả quan viên trên thuyền."
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?"
"Nhưng Tạ Trường Yến vẫn chưa chết, theo Yên vương thành công phá vỡ kế hoạch của Tạ Phồn Y. Ngươi thấy bọn họ thất thế, đang định bỏ chạy thì trưởng công chúa gửi thư uy hiếp ngươi, bảo ngươi dẫn con gái bà ta đi, nếu không sẽ công khai thân phận thật sự của ngươi. Ngươi bất đắc dĩ phải vào cung cứu bọn họ ra, nhưng không cam tâm bị khống chế nên đã giết trưởng công chúa trên đường đi."
Tạ Trường Yến ngỡ ngàng hô lên, thật không ngờ trưởng công chúa chết rồi.
"Ngươi đang định giết luôn con gái bà ta thì Mạnh Bất Ly đuổi đến. Ngươi bắt giữ hai người họ, nghĩ ra một kế, ép Hội Uý quận chúa viết mật hàm cho Yên vương, dụ ngài ấy đến đây. Ngươi muốn tạo hiện trường giả là trưởng công chúa và Mạnh Bất Ly lưỡng bại câu thương, như thế, manh mối đứt đoạn, ngươi có thể an toàn rút lui... Đáng tiếc..." Người áo đen nhìn sang Tạ Trường Yến, "Đáng tiếc trong lòng ngươi có một chuyện muốn làm mà mãi chưa thể làm được. Ngươi bị giày vò đến sắp phát điên nên ăn gan trời, bất chấp nguy hiểm ở lại, trốn trong rừng, muốn thừa cơ bắt Tạ Trường Yến."
Mặt Tạ Trường Yến trắng bệch, bất giác kéo kín vạt áo.
"U mê vì sắc. Hồ Trí Nhân, ngươi tính đủ mọi kế nhưng cuối cùng lại thua bởi một chữ sắc, cam lòng không?"
"Ta không cam lòng! Ngươi rốt cuộc là ai?"
Người áo đen bật cười ha hả, nhờ tiếng cười này cuối cùng Tạ Trường Yến cũng nghe ra. Nàng trố mắt ngạc nhiên: "Đoan, Đoan... Ngọ ca?"
Người áo đen cởi khăn che mặt ra, không ai khác chính là Trịnh Đoan Ngọ. Nhưng, không giống trong ký ức lắm.
Trịnh Đoan Ngọ trong ký ức luôn trưng bộ mặt quan tài, mắt hơi híp, ánh mắt tính toán và nghiêm túc. Nhưng Trịnh Đoan Ngọ lúc này đang cười, có thêm nụ cười, đôi mắt hắn trông to hơn mấy phần, cả người toát lên vẻ tinh thần, rất có sức sống.
Tạ Trường Yến ngỡ ngàng đến chẳng nói nên lời.
Hồ Trí Nhân nhìn mặt hắn, xác định không quen biết người này, hắn nói: "Ngươi biết ta là ai thì hẳn cũng nên biết giữ ta lại có ích hơn là giết ta. Ta có rất nhiều rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều quyền thế, ngươi muốn gì ta đều có thể cho ngươi!"
Tạ Trường Yến nghĩ, xong rồi, Trịnh Đoan Ngọ tham tài như vậy, có khi sẽ đồng ý thật.
Trịnh Đoan Ngọ xoay đao, lưỡi liếm qua thân đao, lộ ra hình khắc tiên hạc đang bay.
Đây không phải biểu tượng của Phong Tiểu Nhã mà là biểu tượng của Nghi quốc, dùng cho nhà quan, người thường không được dùng.
Mà biểu tượng của quan viên ở Nghi quốc rất được coi trọng, hình in ở cổ áo, tà áo, vạt áo, hốt(*),... đều đại diện cho những thân phận khác nhau. Nếu in trên đao thì cho thấy đối phương là nha dịch của Nghi quốc.
(*) Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre quan lại cầm khi vào chầu.
Nha dịch ở Nghi quốc không tính cấp bậc, bổng lộc cũng rất ít ỏi nhưng do nắm thực quyền nên có thể kiếm chát chút ít từ phạm nhân và gia đình phạm nhân.
Bởi thế, trước hành vi ăn hối lộ trước đó của Trịnh Đoan Ngọ, Tạ Trường Yến khinh bỉ nhưng không hề kinh ngạc. Bây giờ thì...
Trịnh Đoan Ngọ cười nói: "Ngươi cho ta bao nhiêu?"
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
"Theo luật lệ của Nghi quốc, gian thương buôn bán trẻ em, giết hại huynh trưởng, bắt cóc lừa đảo chỉ có chém đầu, tịch thu toàn bộ tài sản."
"Ta có thể giao toàn bộ gia tài cho ngươi."
Trịnh Đoan Ngọ bật cười, Tạ Trường Yến nghe mà không khỏi nghĩ, hắn vẫn nên để mặt lạnh thì tốt hơn, cười lên khó nghe ghê.
Thấy Trịnh Đoan Ngọ sắp dao động, Tạ Trường Yến nói: "Ta có thể cho nhiều hơn! Đoan Ngọ ca, huynh đừng có quên, ta còn nợ huynh một vạn đôi ủng đó!"
"Yên tâm, nhớ cả. Nên mới đến cứu ngươi thu nợ đây." Trịnh Đoan Ngọ nhả một câu nhẹ tênh rồi gác đao lên cổ Hồ Trí Nhân, "Vậy thì đi, về Nghi quốc, giao toàn bộ gia sản của ngươi ra đây."
"Đoan Ngọ ca! Người này không thể đi với huynh!"
"Tại sao? Hắn là người Nghi quốc, ta là nha dịch Nghi quốc, ta dẫn hắn đi là chuyện hiển nhiên mà."
"Phải phải phải, Đoan Ngọ ca đúng không? Chỉ cần huynh dẫn ta về Nghi, ta đưa hết cho huynh!"
Trịnh Đoan Ngọ ném Hồ Trí Nhân lên lưng ngựa rồi đánh ngựa đi mất.
Tạ Trường Yến đuổi theo mấy bước thì nghe hắn bỏ lại một câu: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ đuổi muội muội à..."
Bấy giờ Tạ Trường Yến mới nhận ra y phục mình không chỉnh tề, đành dừng lại, dậm chân.
Lúc này, Tiêu Bất Khí cũng đuổi đến, nhìn thấy nàng thì lập tức che mắt: "Ngươi... ngươi không sao chứ?" Nói đoạn, hắn cởi áo ngoài của mình ra đưa cho nàng.
Tạ Trường Yến nghĩ bụng Mạnh Bất Ly là công công, thế Tiêu Bất Khí hẳn cũng là công công, đều là công công thì có gì mà che mắt. Nhưng dù sao trong lòng còn đang lo cho Chương Hoa bên kia, không dám làm lỡ thì giờ, nhận lấy áo khoác lên.
Quay về theo đường cũ, lúc ngang qua xe ngựa thấy bốn thi thể áo đen nằm dưới đất. Tiêu Bất Khí giải thích: "Là ta giết." Ngừng lại giây lát, hắn bổ sung, "Nên xin lỗi, suýt chút thì không, không đuổi kịp ngươi."
"Ta không sao."
Tiêu Bất Khí liếc nhìn vết cắt trên cổ nàng nhưng thức thời không nói gì.
Tạ Trường Yến chạy nhanh đến nhà trúc trong núi, nơi ở cũ của Thái thượng hoàng.
Bấy giờ, trong nhà sáng đèn, mở cửa ra thì thấy Chương Hoa đang ngồi xổm dưới đất, nói chuyện với ai đó. Nghe tiếng bước chân, chàng quay đầu nhìn nàng một cái.
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của nàng, mặt chàng biến sắc, nhưng vẫn nén lòng, làm động tác "Suỵt" rồi tiếp tục cúi đầu nói: "Ừ... Trẫm biết rồi. Sau đó thì sao?"
Tạ Trường Yến bước qua, nhìn thấy Chương Hoa đang ôm Hội Uý quận chúa, bên cạnh là trưởng công chúa chết không nhắm mắt.
Trên ngực Hội Uý toàn là máu nhưng mặt nở nụ cười, đôi mắt vừa to vừa sáng, trông rất ngây thơ: "Nên, biểu ca, muội bị Phạm gia bỏ rồi, muội là quả phụ rồi. Mẹ lại phạm phải tội ác tày trời, muội cũng phải chịu phạt theo sao? Không phải Hạc Công chuyên cưới quả phụ, thê thiếp bỏ trốn và nữ tù sao? Huynh nói xem, ngài ấy có chịu cưới muội không?"
Mắt Chương Hoa đỏ lên.
"Biểu ca, muội biết muội không tốt, muội vừa ngang bướng vừa xấc xược, còn giành ngựa của Tạ Trường Yến. Hạc Công không thích muội, muội có thể hiểu. Nhưng mà, muội rất thích ngài ấy, thật sự thật sự rất thích. Ngài ấy hay mềm lòng, không muốn thấy nữ nhi chịu ấm ức. Vậy, muội bây giờ, mất cha mất mẹ, mất đường sống, ngài ấy có thể thương tiếc muội, cưới muội làm Thập Nhị phu nhân không?"
"Được, trẫm đồng ý với muội, ban hôn cho muội và Phong Tiểu Nhã."
"Thật không?" Mắt Hội Uý sáng lên.
"Ừ. Trẫm đưa muội về."
"Cảm ơn biểu ca!" Nụ cười của Hội Uý khựng lại, trở nên áy náy và bi thương, "Xin lỗi, biểu ca... muội ngốc quá, trước kia chẳng biết gì cả. Đêm qua, muội muốn ngăn cản mẹ nhưng cũng không làm được. Mẹ muội làm ra nhiều chuyện sai trái như thế, bà ấy không thể đợi được đến ngày nói với huynh một câu xin lỗi, muội thay bà ấy..."
"Được, trẫm chấp nhận."
"Biểu ca huynh thật là... Trước kia huynh rất lạnh nhạt với muội, có phải huynh cũng giống Hạc Công, cảm thấy muội quá đáng thương nên cái gì cũng đồng ý với muội không? Đa tạ biểu ca... Muội... thật là rất đáng thương... rất đáng thương..." Giọng nàng ấy ngày càng ngày càng nhỏ, sau đó nghẹo đầu, tắt thở trong lòng Chương Hoa.
Chương Hoa vuốt mắt cho nàng ấy, sau đó cũng từ từ nhắm mắt lại.
Tạ Trường Yến nhìn xung quanh, đúng như Trịnh Đoan Ngọ nói, trưởng công chúa chết rồi, hắn cũng xuống tay với Hội Uý quận chúa, tuy nhiên nàng ấy gắng gượng đến bây giờ, đợi được Chương Hoa đến rồi mới tắt thở. Nhưng mà Mạnh Bất Ly đâu? Mạnh Bất Ly đang ở đâu?
"Bất Ly chạy thoát rồi. Hội Uý nói Bất Ly giả chết, chờ Hồ Trí Nhân đi rồi chạy ra báo tin, Bất Khí, ngươi dẫn người đi tìm hắn." Chương Hoa mở mắt nói.
Tiêu Bất Khí vội vã rời đi, trước khi đi không quên đốt lửa lên.
Chương Hoa đặt thi thể của Hội Uý xuống, bước đến trước mặt Tạ Trường Yến, nhìn từ y phục đến chiếc cổ đầy thương tích của nàng.
Tạ Trường Yến cười cười: "Xem ra ngài định thay lại y phục cho ta rồi."
Chương Hoa cởi áo khoác của mình ra, đổi chiếc áo của Tiêu Bất Khí, khoác lên cho nàng. Lúc mặc lên, nhìn thấy vết bằm trên ngực, trên eo, trên chân và cánh tay của nàng, mặt chàng biến sắc: "Sao thế này?" Không đợi nàng trả lời, chàng đoán ra, "Hồ Trí Nhân?"
"Ừm..."
Trong mắt Chương Hoa có nét hối hận, chàng thấp giọng nói: "Ra là vậy. Mục đích của hắn... là nàng?"
"Không không không, mục đích thật sự của hắn là tạo hiện trường giả trưởng công chúa bị Mạnh Bất Ly giết, từ đó rút lui rời khỏi Yên an toàn." Tạ Trường Yến thuật lại đơn giản chuyện xảy ra ở bên mình, lượt bớt tình tiết, chủ yếu kể về Trịnh Đoan Ngọ.
Song, sắc mặt Chương Hoa càng ngày càng khó coi, cảm nhận được áp lực toả ra từ trên người chàng, Tạ Trường Yến nhận ra Chương Hoa nổi giận thật rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]