"Bệ hạ thì sao, ngài đang nghĩ gì?"
Đôi mắt Chương Hoa sâu hút, sau đó, như sực nhớ ra người trước mắt là nàng nên từ từ thả lỏng, lộ ra chút biểu cảm chân thật: "Lời của Tạ Phồn Y đừng tin hoàn toàn."
"Khéo thật, ta cũng nghĩ vậy." Tạ Trường Yến mỉm cười, nhưng một giây sau đó không nén nổi bi thương, "Có một vấn đề lúc nãy ta không hỏi, vì ta sợ hỏi rồi sẽ giống như Hạc Công, không kìm được lòng..." Cơn mưa trong lòng vẫn cứ tí tách rơi, tựa như không có điểm dừng, "Mẹ ta..."
"Trường Yến!" Chương Hoa bỗng ôm nàng vào lòng.
Tạ Trường Yến ngẩn người rồi từ từ thả lỏng, ngoan ngoãn nép vào lòng chàng, giọng nghe như tiếng thở dài: "Bệ hạ, người đa tình với người mình yêu như thế, sao lại vô tình với người thân đến vậy?"
Chương Hoa không trả lời, chàng vỗ nhẹ lưng nàng từng cái từng cái.
"Tỷ ấy vì nhị ca ca mà từ bỏ cha mẹ huynh đệ, còn vì dẫn ta nhập cuộc mà cứu đệ tử Ngân Môn giết cha ta từ trên đảo ra rồi dẫn hắn đến trước mẹ ta... Đó là mẹ ta đó! Ngày đó còn là ngày cập kê của ta!" Tạ Trường Yến không nói tiếp được nữa.
Nàng nhắm mắt, nắm chặt vạt áo của Chương Hoa, run lập cập.
Tất cả bắt đầu từ ngày đó...
Ngày đó, nàng chứng kiến mẫu thân mất mạng trước mặt mình. Hung thủ lật lại chuyện xưa của mười lăm năm trước, sau đó còn đâm thủng thuyền.
Những chuyện mà khi ấy không hiểu, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/3363567/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.