Bấy giờ nàng là người thua cuộc nhưng trong lòng tĩnh lặng như nước, còn thấu được tấm lòng rộng lượng của bậc tổ tiên.
"Nói cách khác, không phải vì muội nhận ra ta nên mới từ bỏ." Tạ Tri Hạnh truy hỏi, "Vì sao?"
Tạ Trường Yến cười, lắc lắc đôi tay mình trước mặt y: "Thấy không? Đôi tay này của ta vẽ được bản đồ, viết được du ký, khắc được cống phẩm, nấu được món ngon vật lạ... Một đôi tay như thế sao có thể giết người chứ?"
Tạ Tri Hạnh bật cười, giơ tay xoa đầu nàng, làm Tạ Trường Yến sững sờ.
Hồi còn nhỏ, nàng thân với nhị ca hơn cả các nữ nhi khác trong tộc. Vì từ nhỏ nàng đã không có cha, mà Tạ Tri Hạnh cũng mất mẹ từ nhỏ. Nhị ca còn thường thổi sênh cho nàng nghe. Nhưng sau này, y càng lớn tính tình càng trầm lặng, hai người cũng ngày càng xa cách.
Bây giờ gặp lại, đối địch như nước với lửa, y đột nhiên có hành động thân thiết như thế khiến nàng không kịp thích ứng.
Sau đó nhớ ra bàn tay này vừa sờ vào Tạ Phồn Y, nàng càng nghĩ càng thấy mất tự nhiên, bất giác lùi ra sau.
Tạ Tri Hạnh không để bụng, tiếp tục mỉm cười nhìn nàng, trong mắt không giấu nổi vẻ thân thiết. Tạ Trường Yến nhìn gương mặt giống y đúc Chương Hoa của y, nghĩ đến quan hệ loạn luân giữa y và Tạ Phồn Y, lại thấy y nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như thế, nàng vội vã dịch ra sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với y.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/3344407/quyen-3-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.