"Huynh... không ngại sao?" Sau khi nói toạc ra tâm sự trong lòng, khi đối diện với huynh, ta ngại vô cùng. Thế nhưng vì sao huynh có thể bình thản như thế?
Phong Tiểu Nhã không đáp, y bước đến trước bức Tề Vật Luận treo trên đầu giường, ôn tồn nói: "Muội sẽ gặp được rất nhiều rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều chuyện trong cuộc đời này. Có kẻ ngại ngùng, kẻ thù hận, kẻ ghen ghét, kẻ xấu hổ, loại người nào cũng có. Không phải cứ tránh né là có thể thoát được, nhất là..." Y quay đầu, thần sắc tang thương, "Người làm hoàng hậu."
Hàng mi Tạ Trường Yến run run.
"Muội ngồi trên phượng ỷ, nhìn mọi người quỳ bái mình. Trong số đó, có kẻ mang lòng ái mộ nhưng không thể đến gần, có kẻ ác tâm nhưng không thể làm bậy, có kẻ nham hiểm trăm phương ngàn kế rắp tâm hãm hại muội, cũng có kẻ hèn nhát yếu đuối chẳng đáng để muội nhìn đến... Cuộc sống của muội sẽ bị vây quanh bởi những con người này, không trốn được, cũng không thể trốn."
Tạ Trường Yến cắn cắn môi.
"Muội phải làm quen, khắc chế, chiến thắng." Nói đoạn, Phong Tiểu Nhã bước qua, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng.
Tạ Trường Yến run lên một cái, không hiểu ý của y, vì vậy cũng chẳng rút tay ra.
"Bị thương rồi muội mới biết phải chữa trị như thế nào. Chịu khổ rồi muội mới biết phải tránh như thế nào. Muội làm mất một món đồ mới biết trân trọng những gì mình đang có. Muội yêu một người rồi mới biết thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571802/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.