Y đã thấy qua rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ. Cuộc đời y, từ khi chào đời đã định sẽ được vạn người kính ngưỡng. Ai ai cũng khát khao có được ánh nhìn của y. Người đã trải qua sóng to gió lớn sao lại lung lay vì một giọt nước?
Nhưng trăng tuyết đêm nay quá đẹp, làm cho giọt nước ấy cũng trở thành phong cảnh tuyệt thế.
Phong Tiểu Nhã hơi cúi người xuống, nhận thấy thiếu nữ trước mặt đang căng thẳng đến nín thở. Đôi mắt nàng đen láy mà long lanh, sóng mũi thẳng tắp, hàng lông mày dài, ngũ quan không đẹp đến mức dịu dàng mà mang một loại cảm giác sắc bén hiếm thấy ở độ tuổi này.
Như đã từng quen.
Tư duy như tấm len đang được tỉ mẩn đan kết thì một sợi chỉ thắt nút, cả quá trình phải dừng lại.
Đôi mắt Phong Tiểu Nhã bỗng co rút lại.
Đồng thời, Tạ Trường Yến giơ chân đạp y một phát.
Phong Tiểu Nhã không tránh, cứ thể chịu trận.
Trái lại Tạ Trường Yến bị mất thăng bằng, suýt thì ngã, may là Phong Tiểu Nhã đỡ lấy kịp thời.
Tạ Trường Yến đỏ mặt, giận dữ nói: "Huynh, huynh, huynh... hỗn xược!"
Thấy phản ứng của nàng Phong Tiểu Nhã vui lòng, nhếch môi mỉm cười.
Quả nhiên, y cười thì nàng càng giận hơn, bất chấp hình tượng túm váy lên đạp y. Lần này, Phong Tiểu Nhã né được.
Tạ Trường Yến tiếp tục dùng lực đạp lấy đạp để, bất thình lình, một tiếng răng rắc vang lên, miếng băng mỏng nào đó đã bị nàng đạp nát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571795/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.