Tiếng sêng vang ra từ sâu trong màn sương.
Tạ Trường Yến biết mình lại nằm mơ rồi, mơ thấy giấc mơ đã lặp đi lặp lại vô số lần.
Nàng bước vào Tạ Kiều Tiểu Trúc, nhìn về phía đầu hành lang, nhị ca Tạ Tri Hạnh đang ở đó. Trên mặt y vẫn đeo chiếc mặt nạ hình chim ưng tinh tế, chỉ lộ ra phần miệng và cằm.
Tạ Trường Yến bỗng nhận ra hình dáng miệng của y trông rất giống Phong Tiểu Nhã, môi mỏng, khoé miệng hơi hướng xuống, không giận mà tự uy.
Ý nghĩ này chỉ lướt qua đầu nàng trong một khoảnh khắc, nàng nhớ đến Tạ Phồn Y còn đang trong phòng bèn vẫy vẫy tay với Tạ Tri Hạnh rồi đi vào.
Nàng có rất nhiều lời muốn hỏi tam tỷ tỷ, về Yên vương, về Tạ gia, về thân phận hoàng hậu tôn quý...
Thế nhưng khi nàng đẩy cửa ra, trong phòng không một bóng người.
Không có Tạ Phồn Y, không có tì nữ, không có ai cả. Chỉ có một chiếc gương đồng nằm lẻ loi giữa căn phòng.
Tạ Trường Yến đi về phía chiếc gương, mặt gương phản chiếu ra hình bóng của nàng.
Thoắt chốc, phượng bào khoác lên, kim quan đội đầu, nặng nề như núi.
Tạ Trường Yến lập tức giãy dụa.
Nhưng tấm trường bào thêu phượng hoàng đỏ đó cứ quấn chặt lấy người nàng, từng lớp từng lớp như chiếc kén muốn nuốt chửng nàng.
Cứu mạng! Ai đó cứu ta với!
Tiếng sênh vẫn vang vọng bên tai. Phải rồi, nhị ca ca! Nhị ca ca còn đang ở ngoài, mau vào cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571787/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.