Chương Hoa thật là người vô tình. Dệt ra ảo cảnh tươi đẹp rồi chính tay dập tan nó, thẳng thừng nói với nàng: "Tình yêu đối với trẫm là thứ vô dụng, ta cần một hoàng hậu chín chắn. Nàng cũng mau mau vứt bỏ những thứ tình cảm nhỏ nhặt đó đi, như thế mới có thể đồng hành sánh vai cùng ta."
Tạ Trường Yến vươn tay ra, ánh nến chiếu lên những ngón tay nhỏ nhắn của nàng, tia sáng đan xen như một bàn cờ. Quân đen tiến công mãnh liệt, tiến bước nào rào bước ấy. Muốn sinh thì phải cùng sống, muốn tiến nhưng không có lực tiến. Riêng nàng không thể kiên định đến cùng, không đợi được thời cơ chuyển bại thành thắng mà sớm đã bị người ép vào đường cùng.
"Chấp nhận không?" Tạ Trường Yến lẩm bẩm.
Theo tiếng kinh hô, Phương Uyển bị vứt đến cạnh lò than.
Mặt nàng ấy trắng như tờ giấy, cuộn sách dài trong tay rơi ra, nàng ấy run rẩy nắm một đầu cuộn sách, sợ hãi nhìn người vừa bắt mình...
Đó là một cô gái không nhìn ra tuổi.
Có thể chỉ mới mười bảy mười tám, cũng có thể đã hai mươi bảy hai mươi tám, có thể còn lớn hơn, bởi gương mặt nàng rất trẻ trung nhưng có một đôi mắt già nua.
Cũng là một cô gái khó phân là xấu hay đẹp.
Ngũ quan của nàng rất bình thường nhưng mang biểu cảm thiên biến vạn hoá, tựa như lúc này, nàng nhìn Phương Uyển, khoé môi nhếch lên tạo thành nụ cười thân thiện hoà nhã như cô tiểu thư nhà bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571782/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.