Song, kích động cũng chỉ trong ngắn ngủi. Rất nhanh sau đó, kéo thuyền trở thành chuyện cực nhọc mà khó khăn. Mỗi bước chân nặng tựa ngàn cân, mặt băng quá trơn không có điểm tựa lực nên bước đi vô cùng gian nan. Tạ Trường Yến vẫn đang cắn răng kiên trì, Hồ Trí Nhân ở trên bờ phát hiện ra nàng, nhíu mày hỏi: "Cô gái kia là sao?"
Một đầy tớ đáp: "Không phải người trong danh sách đăng ký, hình như là tự nguyện ra giúp đỡ."
"Làm càn! Mau gọi nàng ta lên!"
Người đầy tớ vội chạy đến chỗ Tạ Trường Yến: "Cô nương cô nương, công tử nhà ta gọi cô lên bờ, bên này không cần đến cô."
Tạ Trường Yến lau mồ hôi trên trán, lắc lắc đầu: "Ta vội phải ra biển. Nếu thành công, xin dẫn ta và mẹ cùng đi có được không?"
Đầy tớ chạy về nói nhỏ với Hồ Trí Nhân. Hắn trầm ngâm nhìn Tạ Trường Yến một hồi, "Nói với nàng ta, được. Bảo nàng ta quay về đi, còn chưa tới mức phải để đàn bà con gái ra làm việc chân tay."
Đầy tớ nọ lại chạy sang chuyển lời cho Tạ Trường Yến. Đang lúc nàng do dự chưa quyết thì đầu bên kia vang lên tiếng nứt gãy và tiếng kinh hô.
Tạ Trường Yến vòng qua đó xem, hoá ra là mặt băng vỡ ra đột ngột, vài người rơi xuống nước. Mọi người đang ném dây thừng xuống cứu người.
Khó khăn lắm mới kéo được họ lên nhưng khi đếm lại thì thiếu mất một người: "Tiểu Tôn Lục đâu?"
"Không phải còn ở dưới đấy chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-quoc-thuc-yen/2571764/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.