"Sau đó ta bị bắt. Cô phụ nhìn thấy ta thì kinh ngạc đến xanh mặt. Gã kia muốn giết ta, cô phụ vội ngăn lại, nói ra thân phận của ta. Gã đó nhìn ta một lúc lâu rồi đánh ngất ta. Đến khi ta tỉnh lại thì phát hiện xe ngựa đang chạy, còn mình toàn thân mềm nhũn không có tí sức lực. Ta chất vấn cô phụ tại sao đối xử với ta như vậy, lúc đó ông ta nhìn ta với ánh mắt rất kỳ quặc giống như nhìn một người chết vậy. Đúng lúc ấy, xe ngựa bỗng dừng lại, bên ngoài có người nói..." Chương Hoa khựng lại, rót một ly trà rồi đưa qua cho Tạ Trường Yến.
Tạ Trường Yến nhận lấy, cầm trong tay, ánh mắt Chương Hoa nhìn nàng hơi lạ, tựa như ưu thương, tựa như hoài niệm mà đầy dịu dàng.
"Thứ sử Tân Châu Tạ Duy Thiện, bái kiến phò mã."
Bàn tay Tạ Trường Yến run lên, cuối cùng cũng hiểu ra dụng ý Chương Hoa đưa ly trà cho mình. Nhiệt độ từ ly trà truyền đến lòng bàn tay nàng, hơi nước bốc lên thoáng chốc làm mờ tầm mắt.
Mười lăm năm trước, Chương Hoa gặp nạn rồi gặp được... cha của nàng...
"Khi đó cô phụ nhét vải vào miệng ta, kéo màn che ta lại rồi xuống xe nói chuyện với ông ấy. Ta biết đấy là cơ hội trời ban, nhưng khổ nỗi ta không thể nhúc nhích, cũng không lên tiếng được, sau cùng, ta..." Chương Hoa do dự giây lát mới nói, "Ta tiểu tiện ra quần."
Tạ Trường Yến hơi đỏ mặt. Chiêu này thật sự rất hay nhưng dù là cảnh thật năm xưa hay lời kể lại lúc này đếu khiến người ta không khỏi ngượng chín mặt.
Nàng vội lướt qua vấn đề này: "Thế cha có phát hiện ra không?"
"Giọng ông ấy khựng lại giây lát nhưng không lên xe cũng không ngó đầu vào nhìn, ông ấy chỉ nói vài câu với cô phụ rồi bỏ đi."
Á? Cha không phát hiện à?
"Ta rất tức giận, cảm thấy người này ngu thật. Sau đó cô phụ đưa ta lên một con thuyền, giao ta cho gã đàn ông kia. Ta bị nhốt dưới đáy thuyền suốt ba ngày, không có ánh sáng, không có nước, không có thức ăn."
Tạ Trường Yến thấy tim mình run rẩy, "Rốt, rốt cuộc là sao?"
Chương Hoa nhàn nhạt đáp: "Tóm lại, Phương Thanh Trì là gian tế của Như Ý Môn, ông ta hẹn gặp đệ tử Ngân Môn ở Tân Châu để trao đổi tình báo, không ngờ bị ta nhìn thấy, chỉ còn cách quyết định giao ta cho Trình vương làm con tin để uy hiếp phụ vương."
Nước trà của Tạ Trường Yến sánh ra ngoài.
Chương Hoa lấy vải lau bên cạnh lau sạch nước trà vung vãi. Từ góc độ của Tạ Trường Yến có thể nhìn thấy mi mắt đang cụp xuống và chiếc mũi cao thẳng của chàng. Gương mặt mà nàng từng oán hận, từng vô số lần cảm thấy tiếc nuối vì không thể đọc hiểu, hoá ra bởi quá khứ từng chịu tổn thương mới trở nên như thế.
Nàng không tài nào tưởng tượng nổi một đứa trẻ sáu tuổi bị nhốt dưới thuyền, không ăn không uống ba ngày trời sẽ ra sao.
Nàng không thể tưởng tượng ra cảnh một thái tử tôn quý được cưng chiều, mọi sự thuận buồm xuôi gió rơi vào hoàn cảnh bị giam cầm sẽ ra sao.
Hơn hết, nàng không cách nào hình dung ra tâm trạng của một đứa bé bị chính cô phụ mình bán đứng sẽ như thế nào.
Hễ nghĩ đến những điều này, nơi trái tim như thắt lại, toàn thân run rẩy.
"Bệ hạ..." Nàng muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì cho phải. Mặc dù nàng biết sau này chàng chạy thoát, trở về Ngọc Kinh, bình an trưởng thành, nhưng thời gian không thể xoá nhoà vết thương đó.
Nhất là hiện tại, khi chàng đối mặt với nàng, xé toạc vết sẹo đó ra với thái độ rất bình tĩnh, để nàng nhìn thấy máu thịt chân thực bên dưới.
Phải chăng ta đã làm chuyện rất tàn nhẫn? Tạ Trường Yến hỏi mình.
Xin lỗi, bệ hạ, xin lỗi.
Chương Hoa lau nước trà xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của Tạ Trường Yến, chàng chợt bật cười, giơ tay gõ lên trán nàng một cái.
"Trẫm không yếu đuối như nàng nghĩ. Thực ra, đối với trẫm năm sáu tuổi, chuyện này được nhiều hơn là mất." Chương Hoa nhìn nàng mà như xuyên qua gương mặt nàng nhìn một người khác, ánh mắt cảm kích, "Bởi vì... ngày thứ ba, cha nàng đến."
Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa thuyền được mở ra từ bên ngoài.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong khoang thuyền tối đen. Tiểu Chương Hoa bị chói mắt, vừa cố gắng không để rơi nước mắt vừa sợ hãi ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Một người đàn ông xuất hiện ở cửa, tay cầm trường đao, mặc áo giáp, là một võ tướng.
"Thần đến rồi." Người nọ cười với chàng, giống như cơn gió ấm áp có thể xua tan mọi nỗi kinh hoàng và sợ hãi, "Điện hạ, đừng sợ."
"Cha nàng là người rất cảnh giác, võ công cũng cao cường. Lúc nói chuyện với cô phụ ta trên đường ông ấy đã nhận ra trên xe còn có người, cũng nghe được tiếng nước tiểu. Nhưng thấy Phương Thanh Trì cố sức che giấu nên giả vờ không biết, bỏ qua cho ông ta. Cùng lúc đó, ông ấy nhận được thư mật của thái phó nói rằng thái tử mất tích, yêu cầu các quan viên âm thầm điều tra, mau chóng tìm ra ta."
Tạ Trường Yến ngộ ra nói: "Nên cha ta nghi ngờ là Phương Thanh Trì."
"Đúng vậy. Để giữ bí mật, ông ấy lấy lý do tuần tra biển, phối hợp với các tâm phúc bao vây con thuyền, cứu ta ra. Trong lúc giao chiến, ông ấy giết chín người của đệ tử Ngân Môn, người thứ mười cũng chính là gã đàn ông liên lạc với Phương Thanh Trì cầm chuỷ thủ định giết ta, cha nàng ôm ta liều mạng né tránh, cuối cùng thanh chuỷ thủ quẹt một đường lên tay ta..."
Chương Hoa giơ cánh tay phải ra, cuối cùng Tạ Trường Yến cũng biết vết sẹo như con rết của chàng từ đâu mà có. Hoá ra là có liên quan đến phụ thân...
"Cha nàng chớp thời cơ giành lấy chuỷ thủ, đâm mù một con mắt của hắn."
Chuỷ thủ, chín người huynh đệ, mù một mắt, tất cả manh mối đều đúng cả!
"Gã đàn ông đó thấy tình thế không ổn nên nhảy xuống biển. Cha nàng cho thuyền quay đầu trở về, ai dè còn chưa cập bến, thuyền gặp phải thuỷ quân của Tân Châu, bị ném tên lửa."
Tạ Trường Yến trừng to mắt: "Sao lại như thế?"
"Phương Thanh Trì hay tin cha nàng bí mật ra biển, biết sự việc có khả năng bại lộ nên quyết định đâm lao thì phải theo lao, lấy lý do trên biển có giặc Trình xuất hiện phải diệt trừ ngay để thuận lợi đón công chúa về nước, lừa phó tướng triệu tập thuỷ quân theo ông ta ra biển. Con thuyền của chúng ta khi đó là thuyền của Trình quốc, bọn họ vừa trông thấy thì lập tức bắn tên lửa tiêu diệt."
Sắc mặt Tạ Trường Yến trắng bệch.
"Chúng ta không có sức phản kháng, khoảng cách quá xa, đến cả cơ hội giải thích cũng không có. Cứ thế thuyền bén lửa rồi từ từ chìm xuống..." Cảm xúc ngày ấy dội về, bàn tay Chương Hoa siết thành quyền, run run đặt trên đầu gối. Chàng khựng lại một lát, hít sâu mấy hơi rồi mới tiếp lời.
"Cha nàng giấu ta trong thùng rượu, gắng sức đẩy ra xa thuyền Trình, còn ông ấy quay lại cứu đồng liêu bị mắc kẹt trong biển lửa. Ta nằm trong thùng oà khóc nức nở nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn con thuyền ngày càng ngày càng cách xa mình... Ta rất may mắn, lênh đênh trên biển nửa ngày thì được ngư dân cứu lên đưa về nhà. Ba ngày sau, thái phó dẫn theo người tìm thấy ta. Trước khi ra biển, cha nàng đã trả lời mật thư của ông ấy. Khi ta hỏi đến chuyện này, thái phó nói..." Chương Hoa lại rót một ly trà nóng cho Tạ Trường Yến, nàng hiểu ý, những lời tiếp theo chắc chắn còn đáng sợ hơn.
"Con thuyền bốc cháy, hai mươi người bao gồm cả Tạ Duy Thiện và các tâm phúc, người bị thiêu chết, người bị tên bắn chết, không một ai sống sót."
Giọt nước mắt Tạ Trường Yến rơi vào trong nước trà còn nóng hôi hổi.
"Thái phó bắt giữ Phương Thanh Trì, bí mật áp giải về cung, bẩm báo với phụ vương. Phụ vương rất phẫn nộ nhưng vì nể mặt cô cô và kiêng dè Trình vương nên cuối cùng quyết định che giấu chuyện này. Biến cả sự việc thành thứ sử Tân Châu Tạ Duy Thiện gặp giặc Trình, vì bảo vệ ngư dân nên đã hy sinh. Còn những thứ khác, toàn bộ giấu kín. Riêng Phương Thanh Trì, chờ cô cô trở về rồi định tội sau."
(4)
Tạ Trường Yến nhìn từng giọt nước mắt mình rơi vào ly, cảm nhận được một nỗi bất lực tràn trề.
Nàng không hỏi năm ấy thái thượng hoàng tô điểm vẻ bề ngoài vì một chút thái bình giả tạo như thế để làm chi.
Nàng cũng không dám chắc kết quả xử lý đó của ngài là đúng hay sai.
Nàng chỉ cảm thấy thế sự đáng lẽ không nên như thế. Ít nhất, đạo trời rành rành, oan uổng và ấm ức đều là bất công.
Thế nhưng, hiện tại biết được chân tướng, nàng có thể trách móc điều gì đây?
Trách Chương Hoa không nên nghịch ngợm trốn vào xe ngựa của Phương Thanh Trì ư?
Trách khoa cử của Đại Yên không tra xét rõ ràng dẫn sói vào nhà ư?
Trách phó tướng Tân Châu ngu xuẩn tiếp tay cho giặc ư?
Hay là trách thái phó đến quá trễ?
Truy đến cùng, dường như chỉ có thể trách Phương Thanh Trì, trách Như Ý Môn.
Chương Hoa nhìn Tạ Trường Yến, nói: "Nhưng ta không cam tâm."
Tạ Trường Yến ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt chàng.
"Ta không cam tâm, thế nên đêm đó ta đi vào thiên lao nhốt Phương Thanh Trì, dùng thanh chuỷ thủ cầm theo từ trên thuyền giết chết ông ta."
Hơi thở Tạ Trường Yến như nghẽn lại, sau đó, không khí tươi mát không ngừng chui tọt vào mũi, xua tan cảm giác bất lực của nàng một cách thần kỳ.
"Trẫm giết ông ta, không chờ đến lúc cô cô trở về. Đó là... lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất... trẫm giết người." Cảm giác giết người, nếm qua một lần rồi, đau đớn phút ban đầu, gánh nặng mãi về sau.
"Bệ hạ..." Tạ Trường Yến đưa tay nắm lấy tay Chương Hoa. Bàn tay này, chính bàn tay này đã báo thù cho cha nàng.
"Sau khi về nước, thứ đón chờ cô cô là thi thể đã lạnh thấu của phò mã, mà khi đó, cô cô đang mong chờ và vui mừng để nói với ông ta rằng mình đã mang thai năm tháng rồi... Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, bà ấy chỉ hỏi ta một câu: Thanh Trì phải chết mới được sao? Ta đáp: Tạ tướng quân đang ở trên trời nhìn đó. Từ sau đó, bà ấy không còn nói chuyện với trẫm nữa."
Từ đó, quan hệ giữa chàng và trưởng công chúa rạn nứt, đến nay chưa hề hồi phục.
Nhưng bởi một câu "Tạ tướng quân đang ở trên trời nhìn đó" mà nước mắt Tạ Trường Yến rơi ròng ròng.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu, tấm rèm đong đưa theo nhịp lắc của xe như tâm trạng bất ổn lúc này của Tạ Trường Yến. Nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói thế nào.
Sau cùng, vẫn là Chương Hoa lên tiếng: "Từ ngày đó trở đi, trẫm quyết tâm phải... diệt trừ Như Ý Môn."
Tạ Trường Yến ngước mắt nhìn chàng.
Biểu cảm nghiêm túc của Chương Hoa lọt vào tầm mắt nàng nhưng thoáng chốc trở nên thân thiết và dịu dàng: "Muốn diệt trừ Như Ý Môn thì trước tiên phải trừ Trình vương, ngoài ra, còn phải nhổ hết những nanh vuốt của Như Ý Môn trong biên giới Yên quốc."
Vì mục tiêu này, đứa bất tài vô dụng ngày xưa thay đổi, trở thành Gia Ngôn, Gia Ngôn trong "thánh mô dương dương, gia ngôn khổng chương".
Chàng nuôi chí lo cho nước cho dân, mai mục mười năm. Trong mười năm, thế nước tăng mạnh, lấn át ba nước còn lại, trở thành thủ lĩnh đại lục.
Sau khi đăng cơ, chàng mạnh tay diệt trừ hai tộc Bàng Nhạc có liên quan đến Như Ý Môn, nhổ cỏ tận gốc các chi nhánh của Như Ý Môn đã tồn tại mười mấy năm ở Yên quốc.
Song, đây chỉ mới là bước khởi đầu.
Đổi chính sách thuế, xây dựng kênh đào, thúc đẩy khoa cử, tăng cường thuỷ quân, tất cả đều đâu vào đó, vì một mục tiêu trước mắt.
"May mắn thay, trong cuộc hành trình này trẫm tìm được người đồng minh." Nói đến đây, nét mặt Chương Hoa lộ ra chút nét thương cảm, "Người đó là... Phong Tiểu Nhã."
Tạ Trường Yến thấy hơi khó hiểu. Mặc dù Phong Tiểu Nhã có tiếng tăm vang dội nhưng sức khoẻ yếu ớt, không có quyền thế thì có thể giúp gì cho bệ hạ?
Chương Hoa nhìn nàng: "Nàng có biết tại sao mình có thể bình an rời khỏi Ngọc Kinh, đi du ngoan mà không ai gây trở ngại không?"
Tạ Trường Yến giật mình, theo ý chàng lẽ nào có người muốn đối phó mình? Là Thu Khương ư?
Đúng lúc này, nàng sực nhận ra một chuyện, xe ngựa ra khỏi rừng Vạn Dục rồi chạy thẳng lên đỉnh một ngọn núi.
Hiện nay đã là cuối tháng ba nhưng dường như sắc xuân chưa phủ đến nơi này, đỉnh núi chỉ có vài ngọn cây trơ trọi, lớp tuyết đọng vẫn còn chưa tan hết. Thời tiết Ngọc Kinh vốn khô lạnh nhưng ngọn núi này còn lạnh hơn dưới kia rất nhiều.
Giữa những thân cây xơ xác có một hàng rào cao cao. Trên đỉnh núi còn có người ở sao? Có khi nào là chỗ ẩn cư khác của thái thượng hoàng?
Nhìn ra mối nghi hoặc của nàng, Chương Hoa bèn giải đáp: "Nơi chúng ta sắp sửa đến là biệt uyển của thái phó, Đào Hạc Sơn Trang. Ông ấy từng nói đùa là người ở trên cao, dưới một người mà trên vạn người, song quan trường đầy rẫy những thứ xấu xa, do đó sau khi rút khỏi quan trường, ông ấy muốn sống ở nơi này, tận hưởng cảm giác ở chốn cao không chịu nổi lạnh giá (*)."
(*) Nguyên văn là: cao xứ bất thắng hàn. Một câu trong bài "Thuỷ Điệu Ca Đầu" của Tô Thức, ẩn dụ cho những người quyền cao chức trọng, không có bạn bè tri kỷ, không chịu được cảnh cô đơn và lạnh lẽo.
Tạ Trường Yến không khỏi nhìn về trước: "Phong đại nhân đức độ thanh cao, đúng là tấm gương cho thiên hạ."
Nhưng, ánh mắt Chương Hoa tức khắc trở nên bi thương. Chàng nhìn chằm chằm về phía trước, không nói gì thêm.
Tạ Trường Yến không biết mình nói sai chỗ nào, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Lúc này, xe ngựa dừng trước cửa, đã đến Đào Hạc Sơn Trang.
Một bà lão hơn bảy mươi đứng chờ ở cửa, thấy hai người bước xuống bèn cúi người hành lễ, dẫn họ vào trong.
Cảnh sắc trong sơn trang vô cùng quạnh quẽ.
Trong viện lá vàng rụng đầy, nhà cửa đổ nát, hiển nhiên chẳng mấy khi quét tước dọn dẹp. Vả lại trên đường đi không thấy ai khác ngoài bà lão bước đi khập khiễng này.
Phong đại nhân ẩn cư ở đây thật sao?
Bà lão dừng chân trước một cửa viện, hành lễ với họ một cái rồi rời đi, từ đầu đến cuối chẳng nói một câu.
Bên tường viện kê mấy tảng đá, Chương Hoa vẫy vẫy tay với Tạ Trường Yến rồi giẫm lên đá leo lên đầu tường.
Tạ Trường Yến một bụng tò mò cũng leo lên theo, vừa ngó đầu vào, nàng giật nảy mình.
Trong viện chỉ có một căn phòng nhỏ đơn độc, cỏ dại mọc um tùm, không có cảnh đẹp gì. Cửa sổ đang mở, một người ngồi bên khung cửa, ngơ ngẩn nhìn khung cảnh hoang tàn bên ngoài, chẳng động đậy gì.
Người đó không ai khác chính là Thu Khương, người tạm biệt nàng ở Vị Lăng rồi biệt tích đến nay.
Sao Thu Khương lại ở đây? Tại sao không nhìn thấy những người khác? Mà quan trọng hơn là, tại sao nàng ấy lại ra nông nỗi này?
Trong ký ức của Tạ Trường Yến, Thu Khương là một người vô cùng đặc biệt. Trong những mỹ nhân nàng từng gặp trong đời này thì Thu Khương có thể xếp thứ hai, chỉ sau Tạ Phồn Y.
Người đẹp trong cốt cách không phải ở vẻ bề ngoài.
Nếu nói về ngũ quan thì Thu Khương không có điểm nào xuất chúng, nhưng kết hợp lại với nhau lại rất ưa nhìn. Còn mọi biểu cảm trên khuôn mặt ưa nhìn ấy thì thật hấp dẫn, thu hút ánh nhìn của người khác.
Nhưng giờ phút này, Thu Khương trong căn phòng nhỏ như tách biệt với mọi cảm xúc, giống một con rối cứng nhắc, không còn sinh khí.
"Nàng được bình an còn phải cảm tạ nàng ta." Chương Hoa thấp giọng nói, "Là nàng ta nói với cô cô, nàng đã rời Ngọc Kinh, chẳng qua chỉ là một con kiến thôi, không đáng để phí sức."
Tạ Trường Yến sửng sốt, rồi chợt thấy kinh hãi, trong đầu hiện lên cảnh Thu Khương ngồi vắt vẻo trên thành xe, đung đưa đôi chân dài cười khì khì với nàng, rồi nhìn lại người trước mắt đây, dường như cách cả một đời.
"Cô ấy làm sao vậy?"
Chương Hoa im lặng giây lát rồi đáp: "Nàng ta là đệ tử của Như Ý Môn. Vả lại, là Mã Não... một trong Như Ý Thất Bảo."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]